Chương 3

[Không thể ngủ được chút nào, bây giờ cả người chị vẫn còn đang phấn khích lắm. Buổi triển lãm hôm qua rất thành công, tất cả các đơn vị truyền thông địa phương trong lĩnh vực nghệ thuật hiện đại đều có mặt, vượt quá mong đợi của chị. Quan trọng nhất là... em yêu, em có biết chị đã gặp ai không?]

Khương Tư Ý nói: [Chị gặp Cách Luân Đạt rồi đúng không.]

[Ưm? Sao em biết... à đúng rồi, chị đã đăng lên trang cá nhân mà. Haizz, chị uống nhiều quá rồi.]

Ở bên kia Thái Bình Dương, Khương Tư Linh xoa xoa cái đầu đau nhức, vừa uống nước vừa nói:

[Từ nhỏ chị đã chép tranh của Cách Luân Đạt, không ngờ đời này lại được gặp bà ấy ngoài đời. Tưởng bà ấy tính cách kiêu ngạo khó gần, không ngờ lại thân thiện đến vậy, còn ký tên lên áo chị nữa. Hahaha, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, cảm giác như những giấc mơ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực, tinh thần cứ phơi phới, tối qua chỉ ngủ được có 3 tiếng thôi.]

Nụ cười trong giọng Khương Tư Linh dần đậm hơn.

[À đúng rồi, thay chị cảm ơn Stella nhé. Nếu không có cô của nó, chị không thể tổ chức được triển lãm lưu động, càng không thể có được mọi thứ như bây giờ.]

Ngón tay Khương Tư Ý ôm hoa khẽ siết chặt.

[Vâng, em sẽ chuyển lời ạ.]

[Khi nào hai đứa kết hôn? Chị nhất định sẽ sắp xếp thời gian về nước ăn cưới hai đứa.]

Khương Tư Ý bị chị gái hỏi đột ngột, hơi khựng lại một chút, lấy cớ nói: [Em sắp tới rồi, lát nữa nói chuyện tiếp.]

Khương Tư Linh quả thật cũng bận rộn, hôm nay còn có một buổi tọa đàm phải tham dự, nên không hỏi thêm.

[Được rồi, vậy lát nữa nói chuyện nhé. Chị thấy thời tiết ở thành phố J dạo này trở lạnh rồi, em nhớ mặc thêm đồ ấm, đừng để bị cảm lạnh.]

[Vâng, chị yên tâm đi ạ.]

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Tư Ý phát hiện ảnh đại diện WeChat bao lâu nay không đổi của chị gái đã thay bằng ảnh chụp chung với Glenda.

Trong bức ảnh chụp chung, chị gái cô đang cầm ly rượu, nụ cười rạng rỡ giữa khung cảnh lộng lẫy là điều cô chưa từng thấy.

Khóe miệng Khương Tư Ý cũng bất giác cong lên.

Cô có thể hình dung được chị gái mình hạnh phúc đến nhường nào.

Đã đến chân núi nơi có biệt thự, Tống Đề gọi điện thoại đến.

[Tư Ý, em đến đâu rồi?]

[Đến chân núi rồi.]

[Chị đến đón em, em đợi chị một lát ở đó nhé.]

Khương Tư Ý xuống xe, đợi Tống Đề bên đường.

Nhiệt độ ở ngoại ô thấp hơn trong thành phố hai độ C, gió thổi rít lên từng tiếng, cái lạnh đã thấm qua lớp váy, chiếc áo khoác choàng trên vai cũng không che chắn được bao nhiêu, chân cô đã tê cứng vì lạnh.

Tiếc là trong vòng tay cô không phải là lò sưởi, mà là bó hoa còn lạnh và mong manh hơn cả cô.

Đi đi lại lại trên tuyết hơn mười phút, cuối cùng có ánh đèn xe xuyên qua màn tuyết, chầm chậm lướt xuống từ con đường quanh co.