Về nước.
Để kéo dài thời gian bảo quản hoa, cửa hàng này luôn duy trì nhiệt độ dưới hai mươi độ C, nên bên trong khá lạnh.
Thêm vào đó thời tiết vốn đã rét, khi Khương Tư Ý đích thân chọn xong bó hoa định tặng Tống Đề tối nay, đầu ngón tay cô đã đỏ ửng vì lạnh.
Một cành hồng chu sa đỏ tươi vẫn còn đọng sương được kẹp giữa ngón tay, điện thoại rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Đề.
Đêm nay tuyết rơi dày, có lẽ Tống Đề lo cô đi lại khó khăn.
[Tối nay chị họ của tôi cũng sẽ đến, chiếc váy lần trước không hợp đâu, đổi một bộ tươm tất hơn.]
Có lẽ tin nhắn này được hệ thống chuyển đổi từ giọng nói nên có một lỗi chính tả.
Khương Tư Ý nắm điện thoại, nhìn xuống người mình.
Cô thật sự đang mặc đúng chiếc váy mà Tống Đề nói là “chiếc váy lần trước”.
Cô nhân viên cửa hàng nhận bó hồng chu sa mà cô đã chọn, bó chung với ba mươi tám cành khác rồi dùng băng dính giấy màu hồng buộc lại, mỉm cười tươi tắn nói:
“Chị ơi, mời chị chọn giấy gói ạ.”
Khương Tư Ý chọn giấy lụa trắng, lại chọn một tấm thiệp có hình bức tranh sơn dầu cánh đồng lúa mì, ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ trong cửa hàng, cẩn thận viết lời chúc mừng sinh nhật.
Cô nhân viên thành thạo gói hoa xong, đưa đến trước mặt Khương Tư Ý.
Mỗi ngày cửa hàng có hàng chục đơn hàng, đều được cô in từ mẫu có sẵn, đã lâu rồi mới thấy có người tự tay viết thiệp.
Cô lén nhìn Khương Tư Ý một cái.
Cảm giác đầu tiên là tinh khôi, thanh tú như nét chữ của cô.
Có lẽ vì ít nói, quá trầm lặng, nên tạo cho người khác một cảm giác xa cách lạnh lùng.
Mu bàn tay cầm bút trắng sáng mềm mại như sữa, ngón tay thon dài, khớp tay thon nhỏ, không có bất kỳ trang sức nào.
Khương Tư Ý vừa viết vừa ngừng lại, như đang cân nhắc suy nghĩ, nắn nót từng nét bút, cố gắng viết ra nét chữ đẹp mắt nhất.
Tấm thiệp làm từ chất liệu khô nhanh, nhưng sau khi viết xong cô vẫn đợi một lúc, để chắc chắn mực đã khô hẳn mới cẩn thận cho vào bao thư đi kèm.
Khương Tư Ý nhìn bó hoa xinh đẹp, ngẩng đầu cười nhạt với cô nhân viên:
“Em gói đẹp thật đấy.”
Góc nghiêng của cô toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng, khi ngẩng mắt lên, đôi mắt cô đón ánh sáng từ đèn trần, lấp lánh như ngọc quý.
Được một cô gái xinh đẹp như vậy khen ngợi, sự mệt mỏi cả ngày của cô nhân viên dường như vơi đi phần nào.
Cô nhân viên thấy Khương Tư Ý đang gọi xe công nghệ bằng điện thoại, liền chủ động nhắc nhở cô rằng khu vực gần đó là phố đi bộ, khó gọi xe, rồi mách cho một mẹo nhỏ: đi từ con hẻm đến trung tâm thương mại phía sau, ra cổng phía Tây trung tâm thương mại, ở đó gọi xe không cần xếp hàng.