Ba nam nhân nhà họ Tiêu ở bên kia lần lượt bị nàng ấy khiến cho nghẹn.
Tiêu Thành Phong: “Tiểu muội, muội lấy đâu ra tự tin vậy?”
Tiêu Thành Lĩnh: “Tiểu muội, làm sao muội có thể nói ra lời này thế?”
Tiêu Thành Sơn: “Học vấn của muội được gọi là có chút thành tựu, vậy cử nhân ta đây gọi là gì?”
Tiêu Già Hòa phình má trừng mắt nhìn bọn họ, nuốt thức ăn xuống, hai mắt sáng lên.
“Tam ca, hay là chúng ta hợp tác đi, huynh cứ coi hiệu sách đó là thư phòng kiêm Tàng Thư Các của huynh, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Nghe vậy, ánh mắt lão tam Tiêu Thành Sơn cũng sáng lên, nhìn về phía Tiêu phụ.
Tiêu phụ cũng không bên nặng bên nhẹ.
“Muốn mở thì cứ mở!”
Điều này khiến tinh thần của đại ca và nhị ca cũng thêm tỉnh táo.
“Cha, vậy con và đại ca luyện võ.”
Tiêu phụ: “Vậy thì mở một tiệm rèn, nếu rảnh thì các con có thể đi làm thợ rèn.
Hoặc là mở một cửa hàng mài đao, nếu không nữa thì mở cho các ngươi một sạp biểu diễn tạp kỹ ở đường Đông.
Hai đứa các con lớn lên cũng không kém ta, nếu như biểu diễn tạp kỹ, nhất định sẽ lãi chứ không lỗ.”
Đại ca và nhị ca liếc nhau, đúng là cha ruột của bọn họ.
Ngay cả Tiêu An Nhạc cũng nở nụ cười, hình như không khí như vậy cũng rất tốt.
Kiếp trước, nàng tu hành ngàn năm, từ lâu đã không còn du͙© vọиɠ ăn uống. Nhưng cơ thể hiện tại của nàng cần phải bồi bổ, vì vậy, nàng ăn hơi nhiều.
“Muội muội, có phải sống ở đạo quan của các muội rất khổ không?”
“Một người ăn ba bát cơm, muội muội cũng thật lợi hại!”
Tiêu An Nhạc cười, thật ra bát cơm này to bằng nắm tay của nàng, ăn ba bát kỳ thật này chén liền nàng nắm tay lớn nhỏ, ba chén vừa vặn ăn no.
“Ăn no mới có sức làm việc!”
Tiêu Thành Sơn tò mò.
“Làm gì việc?”
Các tiểu thư nhà quan ở kinh thành không may vá thêu thùa thì chính là quản lý sổ sách trong nhà.
Lại nghe Tiêu An Nhạc nói: “Đoán mệnh bắt quỷ đó!”
Ngoại trừ Tiêu phụ, không có ai trong Tiêu gia cho rằng nàng nói thật, chỉ có Tiêu phụ lập tức nói: “Nữ nhi tính cho vi phụ một chút.”
Tiêu An Nhạc nghiêm túc hẳn lên, nhưng mà xem bói không thể xem cho chính mình, xem cho người thân cũng có hạn.
Nhưng nàng luôn cảm thấy Tiêu phụ có chút thân thiết nên quyết định tính cho ông một chút.
“Phụ thân, người cho con sinh thần bát tự, nhưng mà người là người thân của con nên con không thể xem quá nhiều, chỉ có thể xem một chút thôi.”
Người trong sảnh ăn đều nhìn bọn họ, sau khi Tiêu phụ cho nàng sinh thần bát tự, Tiêu An Nhạc kết hợp với tướng mạo của ông rồi bắt đầu tính toán.
Một lát sau cảm thán.
“Mệnh cách của phụ thân rất tốt, đại phú đại quý, cả đời thuận lợi, nhi nữ đủ đầy, con đàn cháu đống.”
Tiêu phụ nghe vậy, khoé miệng không giấu nổi ý cười, gật đầu cười ha ha ha.
“Như thế rất tốt, rất tốt!
Mệnh cách như vậy thì ta còn cầu mong gì nữa?
Khuê nữ của ta tính chỉ có chuẩn thôi, một trăm lượng có đủ không?
Nếu không đủ, ta để quản gia đi lấy thêm cho con, con đợi một chút, cha lập tức cho người mang khế ước của cửa hàng đến cho con.”
Dáng vẻ sủng ái nữ nhi này của Tiêu phụ khiến ba huynh đệ Tiêu gia không biết phải nói gì.
Tiêu Thành Phong thấy vậy, cúng hứng thú nói: “Vậy muội muội cũng xem cho ta một chút, thứ tự thi võ cử nhân của ta thế nào?”
Hắn lấy ra mười lượng bạc, nói: “Trên người ta cũng chỉ có như vậy, thiếu chín mươi lượng, lát sau ta sẽ bổ sung cho muội.”
Tiêu Thành Lĩnh và Tiêu Thành Sơn liếc nhau, đại ca cũng ủng hộ như vậy, sao bọn họ có thể không cổ vũ?
Cả hai lập tức bắt đầu tìm kiếm bạc trên người mình.
Tiêu An Nhạc nhận bạc của hắn và hỏi sinh thần bát tự.
Trước đó nàng đã xem qua, vị đại ca này có tướng mạo của võ tướng, nhưng mi tâm của đại ca có khí đen, gần đây vận thế đi xuống, còn có khả năng sẽ gặp phải quỷ vật đến phá hoại vận thế của đại ca.
“Đại ca, miếu vượng cung vị tọa lạc Võ Khúc Tinh, nói rõ đại ca ắt là tướng tài.
Nhưng mà ta thấy ấn đường của huynh biến thành màu đen, gần đây phải cẩn thận, không nên tùy tiện nhận đồ của người khác.