Đại ca tập võ, hình như nhị ca cũng là người luyện võ, nhưng tam ca lại mặc y phục thư sinh, dáng vẻ ôn tồn lễ độ.
Tiêu mẫu thấy đã giới thiệu xong thì mở miệng nói: “Nghe nói hôm nay con đánh Trương ma ma?”
Chuyện mình đã làm, Tiêu An Nhạc sẽ không phủ nhận.
“Vâng, bà ta vứt đồ của con.”
Sắc mặt Tiêu mẫu lập tức trầm xuống: “Vậy ngươi có muốn nói một chút xem ngươi đã mua thứ gì không? Ngươi vừa trở về thì Tĩnh Dung đã ngã bệnh, ngươi còn mua những thứ đó về, ngươi thật sự không cảm thấy đen đủi nhỉ? Là ta cho người vứt những thứ đó đi, ngươi có oán giận gì thì cứ nhằm vào ta.”
Tiêu mẫu vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng có chút đông cứng lại.
Tô Tĩnh Dung ở bên cạnh mở miệng trấn an Tiêu mẫu.
“Di mẫu, người đừng tức giận, đều là do cơ thể con không biết cố gắng, không liên quan gì đến biểu muội.”
Tiêu Già Hoà nhìn thức ăn trên bàn nuốt nước miếng, thấy cha nương đều chưa động đũa, nàng ấy cũng không thể động đũa, chỉ có thể trông mong nhìn.
Tiêu phụ nhíu mày quay đầu hỏi Tiêu An Nhạc.
“Con mua những thứ gì?”
“Chu sa, giấy vàng, hương nến, tiền giấy, hơn nữa con hoàn toàn không cảm thấy đen đủi, con ở đạo quan chính là học những thứ này, bắt quỷ, đoán mệnh, xem phong thuỷ, thỉnh thoảng sẽ dùng đến.”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Tiêu phụ ở bên cạnh đập bàn đánh gãy.
“Tốt! Nữ nhi của ta đúng là lợi hại, vi phụ ủng hộ con! Con còn tiền không, chỗ phụ thân có đây. Phải rồi, sau này con đừng mua những thứ này về nhà. Nếu nương của con không thích, vậy cha sẽ mở một cửa hàng cho con ở bên ngoài, chuyên bày những thứ này. Tự bán tự dùng, lời hay lỗ đều không sao cả, con thích là được.”
Tiêu An Nhạc: "..."
Người cha này có thể ở chung.
Tất cả người Tiêu gia: Có cần mời đại phu xem thử không, hình như cha của bọn họ điên rồi!
“Chuyện này cũng không cần.”
Tiêu An Nhạc vừa mới từ chối, Tiêu phụ lập tức không vui.
“Tại sao lại không cần? Cha ủng hộ con, hay là con tính cho cha một quẻ trước đi, đúng rồi, phải trả tiền quẻ đúng không?”
Tiêu phụ nói xong thì nói với quản gia: “Đi lấy một trăm lượng đến đây đưa cho đại tiểu thư.”
Quản gia vội vàng đi làm, hôm nay lão gia đã thay đổi nhận thức hơn ba mươi năm của ông ấy.
Tiêu mẫu tức giận thở gấp, đập thẳng đôi đũa trong tay xuống bàn.
“Lão gia, ngài không quan tâm thì thôi, tại sao còn dung túng nàng làm loạn?”
Tiêu phụ cảm thấy nữ nhi này không chỉ có diện mạo giống nữ nhi ở kiếp trước, mà ngay cả những thứ yêu thích cũng giống.
Kiếp trước, thê tử sinh hài tử xong thì mất, một mình ông vừa làm cha vừa làm nương nuôi lớn đứa nhỏ.
Nữ nhi mười tuổi bái nhập tiên môn, đến khi ông trăm tuổi và mất tại nhà, hai cha con họ vẫn chưa gặp nhau quá năm lần.
Một kiếp này, ông phải yêu thương nữ nhi thật tử tế, ông vẫn là chủ một gia đình, ông nói được làm được.
“Ta nói được là được, An Nhạc ở bên ngoài thành công học nghệ, người làm mẫu thân như nàng hẳn là rất vui vẻ, lấy ra một cửa hàng cho con bé thì làm sao? Có còn muốn ăn cơm nữa không?”
Tiêu mẫu mất thể diện trước mặt mặt nhiều hài tử như vậy, chỉ có thể tức giận đứng dậy rời đi.
Tô Tĩnh Dung ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo.
Tô Già Hoà nghiêng đầu nhìn mẫu thân và biểu tỷ rời đi, cầm đôi đũa có chút do dự, nàng ấy vẫn chưa ăn cơm, hôm nay tỷ tỷ trở về, phòng bếp đặc biệt làm thêm vài món ăn.
Tình trạng bây giờ khiến nàng ấy khó xử quá!
Nhưng mà bàn tay lại rất thành thật vươn ra gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
Ưm, sườn heo chua ngọt thật là ngon.
Nàng ấy vẫn nên ăn xong rồi mới đi an ủi mẫu thân thì tốt hơn, dù sao bên cạnh mẫu thân đã có biểu tỷ.
Thấy Tiêu An Nhạc có cửa hàng, ánh mắt nàng ấy sáng lên, nói với Tiêu phụ: “Cha, vậy con có thể mở một hiệu sách không, con thấy con cũng có chút thành tựu ở phương diện văn học.”
“Khụ khụ khụ!”
“Khụ khụ.”
“Ưm!”