Tần Giai Nhiễm hiểu rõ mình và Tạ Tông Nguyệt khác biệt như mây với bùn. Anh là người thừa kế của gia tộc trâm anh thế phiệt, là Tạ công tử danh giá khí phách, sáng rực tựa vầng trăng trên cao, là ngư …
Tần Giai Nhiễm hiểu rõ mình và Tạ Tông Nguyệt khác biệt như mây với bùn. Anh là người thừa kế của gia tộc trâm anh thế phiệt, là Tạ công tử danh giá khí phách, sáng rực tựa vầng trăng trên cao, là người mà cô tuyệt đối không dám mở lòng mơ tưởng. Còn cô chỉ là một sự tồn tại không mấy quan trọng trong nhà họ Tần.
Không ai ngốc đến mức nghĩ hai người họ có thể dây dưa.
Nhưng cũng chẳng ai biết, trong chiếc Rolls-Royce sang trọng ấy, Tạ công tử tao nhã ôn hòa lại có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo thiếu nữ, ánh mắt nhẫn nhịn kìm nén, giọng trầm thấp vang lên: “Vậy thì, Tần tiểu thư, em quyến rũ tôi là để đạt được điều gì?”
—
Tần Giai Nhiễm chưa từng nghĩ mình có thể với tay chạm tới ánh trăng. Lúc tình nồng ý đậm cùng anh, thành phố Bắc rơi tuyết trắng, cô để lại một phong thư chia tay rồi lặng lẽ biến mất.
Chuyện này gây tiếng vang khắp nơi, ai ai cũng đồn rằng vị Tạ công tử vốn không bao giờ rơi vào ái tình thì nay đã trúng tà, vì tìm một người phụ nữ mà mất cả nửa mạng sống.
Trong căn phòng thuê tối om không bật đèn, người đàn ông ngồi yên trong bóng tối, ngón tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa hắt sáng gương mặt lạnh lùng. Khi nghe tiếng bước chân vọng đến từ hành lang, anh hờ hững ngẩng đầu.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Tần Giai Nhiễm ngửi thấy hương trà nhàn nhạt quen thuộc. Cô cứng đờ tại chỗ, sắc mặt dần tái nhợt. Cô biết lần này trốn không thoát.
Tạ Tông Nguyệt khẽ bật cười, nụ cười ẩn chứa nguy hiểm. Đốm lửa lập lòe trong tay, ánh mắt anh sâu thẳm đầy đe dọa. Anh bước chậm rãi nhưng lại ép sát từng tấc, ngón tay lướt qua má cô, giọng trầm thấp: “Nhiễm Nhiễm, với cái lá gan của em mà lại dám trêu chọc tôi?”
Hiếm khi Tần Giai Nhiễm thấy Tạ Tông Nguyệt lộ rõ cảm xúc như thế. Người đàn ông vốn dĩ bao giờ cũng thong dong, tự tại trước mọi việc, nay lại bị cô ép đến mức mất kiểm soát. Anh hôn cô đầy giận dữ, giọng khàn khàn chất vấn: “Có phải những lời em nói yêu ngày đó đều là lừa gạt tôi đúng không?”
“Tạ tiên sinh, đôi cánh bướm vốn không bay cao được.”
“Đừng sợ, tôi sẽ nâng đỡ em.”
Giằng co rất nhiều - Cưỡng chế chiếm hữu - Thanh xuân gặp gỡ, biệt ly trùng phùng
[Hướng dẫn đọc. Bắt buộc!]
- Nam chính là con trai của Dịch Tư Linh và Tạ Tầm Chi trong bộ truyện “Xuân triều không ngủ”.
- Bối cảnh: giai đoạn đầu ở Hồng Kông, về sau chuyển đến Bắc Kinh.
- Thuộc loại truyện hào môn thế gia, có nhiều miêu tả về sự xa hoa trụy lạc, chỉ nhằm khắc họa bầu không khí và tính cách nhân vật. Ai không thích xin dừng đọc sớm.
- Nam chính là kiểu “lửa cháy nhà cũ”, bề ngoài cao ngạo, bên trong lại là kẻ si tình, chiếm hữu cực mạnh, dịu dàng nhưng bá đạo, tính kiểm soát cao. (Lưu ý: chuỗi hạt trên tay nam chính không phải là Phật châu, mà là một vật quan trọng xuyên suốt toàn bộ truyện.)
- Nữ chính từng bị bắt nạt nên tính cách phức tạp, không phải kiểu “ngốc nghếch trong sáng”; giai đoạn đầu tự ti, về sau dần trưởng thành, là kiểu nữ chính “hành hạ chết nam chính”. Ai dị ứng với việc nữ chính rơi nước mắt xin tránh đọc.
- Truyện nhiều miêu tả tâm lý, tuyến tình cảm chủ yếu là kiểu giằng co, anh tiến em lui, cảm xúc kéo dài mãnh liệt. Ai không hợp thể loại này thì xin đừng vào.
- Xuyên suốt câu chuyện sẽ xoay quanh vấn đề trả thù khá nhiều.
- Nhiều yếu tố dễ gây phản cảm, cơ bản đã được cảnh báo.
Tìm thêm truyện của tác giả này dịch đi bạn ơi