"Thiếu gia, phu nhân, đến nơi rồi."
Khu vườn kiểu Tây rộng hàng chục mẫu, ken đặc những kiến trúc và trường đình mang phong cách Tây Âu. Khi lượn qua vài khúc quanh, tòa dinh thự dát vàng khổng lồ kết hợp hài hòa giữa nét Đông và Tây hiện ra, vươn cao chọc trời. Hàng ngàn bậc thềm trải rộng, đèn đuốc bừng lên khi màn đêm buông xuống soi sáng cả thành phố phồn hoa đô hội này.
Quan Dữ kinh ngạc đến mức hít sâu một hơi lạnh: "Cái này rốt cuộc là đi ăn cơm hay là đi thiết triều vậy trời?"
Cô bám chặt lấy cửa xe, cơ ngơi thuộc về đế chế kinh doanh này khiến tư duy người nghèo của cô bị chấn động không nhẹ: "Mình mà chết ở trong đó chắc chẳng ai phát hiện ra đâu nhỉ."
Tài xế xuống xe mở cửa cho hai người. Quý Cẩm Châu bước xuống rất nhanh, định đi thẳng vào Quân Duyệt Các.
"Anh đi nhanh thế làm gì?"
"Đói." Quý Cẩm Châu ấn vào cái bụng rỗng tuếch, giọng đầy oán thán: "Đi theo cô, tôi chẳng được sống sung sướиɠ ngày nào."
"Ăn ăn ăn…" Quan Dữ giả bộ như bà mẹ chồng ác độc nghiến răng nghiến lợi, vươn tay véo thịt anh: "Suốt ngày chỉ biết ăn, nhà có tiền đâu mà anh đòi ăn?"
"Có tiền mà." Quý Cẩm Châu chậm rãi đáp: "Người ta đều bảo, một phần năm tài nguyên trên thế giới này là của nhà họ Quý đấy."
"Nhà họ Quý là nhà ai? Sau này tài sản thuộc về ai? Tại sao chỉ có một phần năm? Người khác lấy được một phần hai sao anh không làm được? Có bao giờ anh tự kiểm điểm lại nguyên nhân do đâu chưa?"
Trợ lý Cố thở dài thườn thượt: "Trời ơi, gia đình kiểu Trung Quốc đã gây ra áp lực gì cho con cái thế này, xuất sắc đến mức nào mới được coi là xuất sắc đây?"
Bỗng nhiên hắn thấy ví tiền lạnh toát, cảm giác như có ai đó đang lăm le đe dọa bảng lương của mình.
Quả nhiên, ông chủ và bà chủ, hai tên tư bản bóc lột đang nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt khó diễn tả lời nhưng đầy vẻ ghét bỏ.
Ánh mắt tán thưởng và ánh mắt soi mói quả nhiên khác hẳn nhau.
Trợ lý Cố chột dạ nhìn trời.
Ba người bước lên vài bậc thang, chưa leo được mấy tầng, Quan Dữ đã nghiêm mặt dừng bước.
Cô ngước nhìn đoạn cầu thang dài dằng dặc trải rộng trước mắt mà hoa cả mắt: "Cầu thang dài thế này, chúng ta phải đi bộ lên á?"
"Tôi tưởng cô muốn cùng chúng tôi tản bộ leo lên."
"Đây là tản bộ hả? Là chạy marathon thì có!" Quan Dữ khϊếp vía, rốt cuộc cái gì đã cho anh ta ảo giác đó chứ: "Chúng ta mà leo lên đến nơi thì người ta tan tiệc hết rồi."
"Có lẽ vậy." Trợ lý Cố nghiêng người nhường chỗ cho họ: "Chúng ta có thể đi thang máy chăng?"
Vừa rồi hắn suýt thì chết lặng trong lòng.
May mà phu nhân cũng là một kẻ lười biếng.
…
Họ lên thẳng tầng mười lăm. Đập vào mắt là đại sảnh vàng son lộng lẫy, nơi nào mắt thường nhìn tới cũng thấy những bức tường rượu vang chật kín, đồ ăn nhẹ tự chọn, bánh ngọt và những người phục vụ bưng khay đi lại như mắc cửi.
Khách khứa ai nấy đều âu phục giày da, váy áo chỉnh tề, trên mặt nở nụ cười xã giao đúng mực.
Quan Dữ nhìn xuống chiếc quần short áo dây trên người mình, rồi lại nhìn bộ đồ thể thao đầy vẻ thiếu niên của Quý Cẩm Châu, cảm thấy mình và anh như hai kẻ rừng rú đi lạc vào thế giới loài người: "Chẳng phải anh bảo là tiệc gia đình sao?"
"Thì là tiệc gia đình mà, chỉ có điều là tiệc gia đình mở rộng đãi khách ngoài thôi."
"Chúng ta ăn mặc thế này...?" Cô ngập ngừng, rồi chĩa mũi dùi sang Trợ lý Cố: "Cái đồ tâm cơ này, anh tự mặc âu phục mà không thèm nhắc bọn tôi phải không?"
Trợ lý Cố trịnh trọng vuốt lại vạt áo vest phẳng phiu của mình: "Mặc cái áo may ô ba lỗ thì hai người lại chẳng vui, không khéo còn chê tôi làm mất mặt ấy chứ."
Quý Cẩm Châu giơ tay tách hai người ra: "Được rồi, hai người cứ sáp vào nhau là lại cãi cọ. Trợ lý Cố, anh đi tìm ba tôi tới đây, bảo là tôi tìm ông ấy."
"Quý tổng đúng là chỉ thấy người mới cười, chẳng thấy người cũ khóc đâu mà." Trợ lý Cố ai oán chuẩn bị rời đi.
Quan Dữ cũng chẳng chịu thua kém: "Cái gì mà không thấy người cũ khóc, hình như anh nói thừa chữ “không” và chữ “cũ” rồi đấy?"
Thấy người khóc.
(*见人哭 → thấy người ta khóc. Ám chỉ Quý Cẩm Châu không phải “không thấy”, mà thích nhìn người khác đau khổ.)