“Anh Cẩm Châu, chị ơi, hai người sao thế này?”
Nhận thấy động tĩnh lớn ở phía sau, Khương Tô An vội vàng kéo Thiệu Vũ chạy tới, lo lắng ngồi thụp xuống hỏi han.
Thiệu Vũ thì chẳng chút nể nang, khoanh tay đứng nhìn với vẻ đắc ý: “Cô Quan thật là có nhã hứng quá đi mất. Cô cũng thông minh đấy chứ, trời nóng thế này mà đi ngâm mình, lại còn là... tắm uyên ương nữa.”
“Cũng tàm tạm, mát lắm.”
Quan Dữ căn đúng thời cơ, đột ngột ôm chặt lấy hai chân Thiệu Vũ, ra sức kéo mạnh về phía đầm nước. Hăn kinh hoàng cố gắng giữ vững trọng tâm, nhưng còn chưa kịp thở phào thì bên hông bỗng bị một bàn tay đầy lực đẩy mạnh một cái.
“Tùm!”
[Thông báo hệ thống: Đẩy nam phụ xuống nước, điểm ác nữ +3.]
Lần này đến lượt Quan Dữ cười hả hê đắc thắng.
Cơ mà cái tên Thiệu Vũ này thật đúng là "mất giá" quá đi mất. Đẩy Khương Tô An xuống nước được tận 10 điểm, đẩy hắn mà chỉ được có 3 điểm bèo bọt.
“Quan Dữ! Cô đúng là đồ thần kinh!” Thiệu Vũ tức đến nổ đom đóm mắt, chống tay nhảy vọt lên bờ, đứng đó vắt nước trên áo sơ mi.
“Lên đi thôi.”
Lúc này có hai bàn tay cùng lúc chìa ra trước mặt Quan Dữ. Khác với lòng bàn tay có lớp chai mỏng của Quý Cẩm Châu, hai bàn tay này đều thon dài đẹp đẽ, tựa như những tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, dưới ánh nắng còn trắng đến phát sáng.
Bên trái là tay của Hạ Thanh Diễm.
Bên phải là tay của Tiết Tầm.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhưng chẳng ai có ý định thu tay về.
Quan Dữ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chẳng chọn tay ai cả. Cô tự mình dùng sức chống bờ, lăn lông lốc bò lên với một tư thế cực kỳ chật vật.
Hạ Thanh Diễm thản nhiên thu tay lại, giọng điệu dửng dưng: “Về thay quần áo đi.”
Nhưng trong lòng cô ây đang gào thét: Bảo bối mau về thay đồ đi! Đừng để bị cảm lạnh đấy nhé!
Quan Dữ hơi ngập ngừng gật đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương nóng bỏng quá mức cần thiết.
Tiết Tầm cũng bất lực định thu tay về, thì Quý Cẩm Châu đã chộp lấy: “Kéo tôi lên.”
“Anh tự lên không được à?”
“Tôi không biết bơi, tôi sẽ chết đuối mất.”
Tiết Tầm tuyệt tình rụt tay lại: “Tôi không có sở thích nắm tay đàn ông.”
“Tôi cũng không có mà!” Quý Cẩm Châu bây giờ hệt như một chú mèo thực thụ, cứ chạm vào nước là cả người lại xìu xuống. Anh gồng mình ra lệnh: “Kéo tôi lên, bằng không trời lạnh rồi, đã đến lúc cho cái trường học của anh phá sản rồi đấy.”
Tiết Tầm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh: “Chẳng phải anh là tổng tài bá đạo sao? Ra lệnh cho nước tự chuyển động, vận chuyển anh lên đây đi.”
Quý Cẩm Châu: “...”
Anh đành phải cầu cứu Quan Dữ: “Quan Dữ, cô nhìn anh ta kìa! Cô mà còn không cứu tôi là tôi chết đuối thật đấy, Quan Dữ Quan Dữ Quan Dữ Quan Dữ! Cô nói một câu đi chứ!”
Quan Dữ bị anh lải nhải đến mức đầu muốn nổ tung, bực bội bò dậy đi tới, xách cổ áo lôi anh từ dưới nước lên.
Vừa lên bờ, Quý Cẩm Châu lập tức lật mặt không nhận người quen. Anh cao ngạo khẽ hất cằm, lời cảm ơn thốt ra đầy dè dặt: “Cảm ơn.”
“Không có gì, đều tại tôi đáng đời cả thôi.”
Cả ba người đều ướt như chuột lột, đành phải quay về homestay thay đồ. Tạo hình "ướŧ áŧ" của họ quá mức nổi bật, vừa bước vào đã có khách mời đến hỏi thăm tình hình.
Thiệu Vũ khéo léo đáp lại bằng nụ cười kín kẽ, nhưng tâm trí Quan Dữ lại bất định, dùng ánh mắt liếc xéo quan sát Cừu Duyên và Quý Cẩm Châu ở trong góc. Họ đang né tránh ống kính máy quay để nói chuyện với nhau.
Ánh mắt cô gái kia đầy vẻ quan tâm, nhưng lại âm thầm làm một động tác cứa cổ với Quý Cẩm Châu.
Rõ ràng là đang giữa tháng bảy nóng như đổ lửa, vậy mà Quan Dữ lại cảm thấy lạnh thấu tim gan.
Điều này càng khiến cô kiên định với quyết tâm phải thu phục được Cừu Duyên.
Bên cạnh cô hiện đang thiếu một vệ sĩ trung thành tuyệt đối, sức chiến đấu bùng nổ mà vẻ ngoài lại ôn hòa vô hại như thế này.
Cũng may là Quý Cẩm Châu không gật đầu, nếu không, e là ngay tối nay thuốc chuột sẽ xuất hiện trong bát cơm của Quan Dữ mất.