"Không, sao thế?"
Quan Dư đáp tỉnh bơ: "Không sao, ban nãy tôi cũng có thấy gì đâu."
Anh nhìn cái đầu xe đang hôn hít thắm thiết vào thân cây đến thảm thương, lại nhớ đến tiếng rầm kinh hoàng ban nãy, thừa biết chuyện gì vừa xảy ra, bèn trêu chọc cô: "Thế nếu tôi nhìn thấy thì sao?"
Quan Dư lý sự cùn nhưng khí thế ngút trời: "Thấy mà anh không nói sớm à!"
Quý Cẩm Châu: "... Vừa ăn cướp vừa la làng, rốt cuộc ai mới là sếp hả?"
Ánh mắt anh dừng lại nơi vầng trán đang ửng đỏ của cô, trông cứ như quả trứng gà bóc nõn nà bị quệt một vệt đỏ chướng mắt.
"Cô có sao không đấy?"
"Không sao." Cô mạnh miệng, nhất quyết không muốn mất mặt trước Quý Cẩm Châu, dù vết thương trên trán đang bắt đầu nóng rát từng cơn.
Quý Cẩm Châu khẽ nhướng mày: "Hình như có ai đó vừa bảo giao cho cô ấy thì cứ yên tâm mà nhỉ?"
"Sếp ơi, đề nghị anh không trêu ghẹo cấp dưới, cứ mở miệng ra là "ai đó", "người nào đó", nghe ám muội lắm," Quan Dư nghiêm túc chấn chỉnh: "Để phu nhân biết được thì không hay đâu."
Quý Cẩm Châu: "?" Lại còn diễn cả kịch nɠɵạı ŧìиɧ nữa hả?
Hai người cùng xuống xe kiểm tra, tổ chương trình cũng được phen hú vía, vội vàng bảo nhân viên dùng bộ đàm liên hệ với quay phim bên đó xem tình hình thế nào, biết người không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ở đâu lù lù ra cái cây thế này!" Quan Dư bực bội đá mạnh vào cái cây một cái, lá cây rụng lả tả, lại rớt đầy mặt cô: "Cái đồ cây trời trồng, có sinh mà không có dưỡng!"
Quý Cẩm Châu lảng tránh ánh mắt cô, thầm nghĩ mắng cái cây rồi thì chắc không mắng mình nữa đâu nhỉ.
"Đúng đấy, tự nhiên lại mọc ra cái cây."
Chỉ trong chốc lát, vết sưng trên trán Quan Dư đã u lên một cục.
Quý Cẩm Châu khẽ dùng đầu ngón tay chạm vào vết u, ngón tay hơi lạnh chạm vào vầng trán nóng hổi khiến Quan Dư không kìm được mà rụt người lại. Anh thu lại nụ cười mỏng manh: "Tôi bảo nhân viên ở hồ câu chuẩn bị túi chườm rồi, lát nữa đưa cô đi chườm đá."
Quan Dư dứt khoát buông xuôi, đằng nào cũng đen đủi đến thế này rồi: "Không chườm! Trán của bà đây là mình đồng da sắt, chỉ dành cho cường giả thôi, có giỏi thì cứ đau chết tôi đi."
Quý Cẩm Châu hơi cáu, giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc: "Không chườm thì đợi mai sưng vù lên thành đồ xấu xí ma chê quỷ hờn nhé."
...
Quý Cẩm Châu lái xe đưa cô đến hồ câu, mượn tạm túi đá chườm cho cô trước. Cứ cách một lúc anh lại bỏ ra để xoa giúp cô. Trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết bỗng nhiên mọc lên một cục u to tướng, nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười.
Quan Dư ngồi trên ghế thấp hơn anh nửa người, mắt mở to thao láo nhìn chằm chằm vào đôi lông mày đang nhíu lại tập trung của anh. Anh một tay đỡ lấy đầu cô, cô đau quá định ngửa ra sau tránh né thì bị anh giữ chặt, tiến không được lùi cũng không xong.
"Đừng động đậy."
Anh ghé sát lại gần, khẽ nói, ánh mắt chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, toàn bộ sự chú ý dồn cả vào việc xoa tan vết máu bầm trên trán cô.
Quan Dư nhìn anh chằm chằm mà thầm nghĩ, tên phản diện này hình như cũng đâu có xấu xa lắm.
Bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn đến mức nóng ran cả mặt, Quý Cẩm Châu cứng đờ người, cố tìm một chủ đề để đánh lạc hướng: "Quan Dư, lúc nãy cua xe cô có thấy cái cây đó không?"
"Không thấy, sao thế?"
Cô mà thấy rồi vẫn đâm vào thì hóa ra cô bị thiểu năng à.
Vết bầm mãi không tan, Quý Cẩm Châu lỡ tay ấn mạnh hơn một chút, cô đau quá kêu lên "oái" một tiếng, theo bản năng đặt tay lên cánh tay anh: "Anh nhẹ thôi, đau quá."
Động tác của Quý Cẩm Châu càng thêm cứng ngắc, thậm chí bắt đầu nói năng lộn xộn, lời thốt ra như thể chưa kịp qua não bộ xử lý: "Ờ, thế có thấy cái cây đi ngược chiều không? Có muốn bắt đền nó không?"
Quan Dư: "?"
Anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, gần đến mức chỉ cần cô chớp mắt một cái, hàng mi sẽ quét qua chóp mũi anh.
Quan Dư có chút ngượng ngùng: "Sếp, hình như tụi mình hơi bị ám muội rồi đấy."
"Ám muội cái gì."
Cô quay mặt đi, để hơi thở của hai người không phả vào mặt nhau: "Phu nhân mà biết là sẽ không vui đâu..."