Chương 21

Ông cụ ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên: “Sao cậu biết "Xe" của tôi vừa bị ăn mất thế? Cậu thấy tôi ở công viên à? Nhưng mà này, cái quân "Xe" ấy à, người ta không gọi là "Xe", phải gọi là "Xa" mới đúng, "Xa"... nhớ chưa hả?”

(*车/che: quân xe, ông cụ bảo đọc là ju nên t biến tấu đi nha.)

Quý Cẩm Châu ngờ vực quay sang hỏi Quan Dư: “Mọi người đều đọc là "Xa" thật à?”

Quan Dư gật đầu cái rụp không chút do dự. Từ nhỏ giáo viên Ngữ văn đã dạy rồi, quân "Xe" trong cờ tướng là từ đa âm, phải đọc là "Xa" mới chuẩn.

Thế mà anh cũng không biết, đúng là chẳng có tí văn hóa nào.

Quý Cẩm Châu vỡ lẽ gật gù, rồi quay sang ông cụ phán một câu xanh rờn: “Thưa ông, cái "Xa đạp" của ông bị người ta dắt trộm đi rồi.”

Ông cụ: “Cái thằng ranh con này, cậu định giở trò hài hước gì... Ơ? Á á á!”

“Chào ông.” Anh vẫy tay tiễn khách, phong thái bình tĩnh đến lạ lùng.

Quý Cẩm Châu lại vừa tiễn thêm một vị khách lục tuần nữa hớt hải chạy theo chiếc xe đạp thân yêu. Phía sau lưng anh, dòng người xếp hàng đã dài dằng dặc như rồng rắn lên mây. Anh cứ mặc sức "chém gió" tung trời, vừa đoán mò vừa bịa chuyện, còn tiếng báo tiền ting ting từ mã QR thì chưa phút nào ngơi nghỉ.

“Nếu sau này anh bị người ta chơi xấu đến mức phá sản...” Quan Dư đăm chiêu suy tính: “Anh có thể đi đứng đường.”

Quý Cẩm Châu: ?

Giọng anh trầm xuống đầy nguy hiểm: “Đứng đâu cơ?”

Quan Dư đáp tỉnh bơ: “Đứng đường.”

Đến lúc này Quý Cẩm Châu mới biết, hóa ra khi con người ta tức đến mức cạn lời thì sẽ bật cười thành tiếng. Anh bình tĩnh hỏi lại: “Cô muốn tôi tiếp khách nam hay tiếp khách nữ?”

Có những người nhìn mặt thì rõ là bình tĩnh, nhưng nội tâm thì đã hóa điên rồi.

“Nam không tiếp, nữ cũng không, anh cứ đứng trơ ra đấy thôi là kiếm được khối tiền rồi!” Quan Dư búng tay cái tách: “Chỉ dựa vào cái "mặt tiền" này của anh, bán cái gì mà chẳng có người chi tiền.”

Quý Cẩm Châu ngộ ra: ... Hóa ra là bán sắc chứ không bán thân.

[Thật tình, làm người ta cứ nghĩ bậy bạ.]

“Nhưng cô bảo tôi sẽ bị làm cho phá sản á? Hừ!” Quý Cẩm Châu rít lên một tiếng qua kẽ răng, thể hiện sự khinh bỉ tột độ:

“Mẹ tôi bảo lúc tôi chào đời, vừa chui ra đã hô vang "chín chín tám mươi mốt" rồi mới chịu thuận lợi ra ngoài. Ba tuổi tôi đã biết gảy bàn tính, năm tuổi học toán tiểu học, tám tuổi giải toán cấp hai, mười tuổi làm toán cấp ba, mười hai tuổi đã xơi gọn toán cao cấp. Ai có khả năng làm tôi phá sản được chứ?”

Quan Dư nhếch mép, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là chém gió: “Mẹ anh chiều anh gớm nhỉ.”

“Tôi được ông nội tiên tri là một đóa hoa kỳ lạ của giới kinh doanh, đóa hoa toán học nở rộ ở phương Đông, điều này đại diện cho cái gì?”

“Đại diện cho việc ông nội anh cũng chiều anh nốt.”

“... Truyền thông cũng ca ngợi tôi là tân quý của giới thương nghiệp, thiên tài quỷ thủ, thế điều này đại diện cho cái gì?”

“Đại diện cho việc anh nạp tiền mua bài PR rồi.”

Quý Cẩm Châu nghẹn lời. Lại nghĩ đến chuyện cô là người có cái tên nằm gần mình nhất trên giấy đăng ký kết hôn mà lại chẳng tin tưởng mình chút nào, anh không khỏi có chút tức tối: “Thế cô nói thử xem, ai có bản lĩnh lật đổ được tôi?”

“Lệ Đình Nam.”

Quan Dư chẳng thèm lo lắng việc mình tiết lộ trước kịch bản. Cô chỉ mong Quý Cẩm Châu và Lệ Đình Nam sớm ngày lao vào cấu xé nhau, tốt nhất là công lao "kích chiến" này tính hết lên đầu cô.

Quý Cẩm Châu khẽ cười khẩy một tiếng: “Thảo nào cô dìm tôi để nâng hắn lên, hóa ra là vẫn còn vương vấn tình xưa.”

Cậy thế ống kính máy quay ở xa không thu được tiếng, Quan Dư hạ giọng thì thầm: “Anh đừng có mà vu khống, tôi vương vấn hồi nào.”

“Ai mà chẳng biết, cô từng quyến rũ Đình Nam nhưng bất thành.”

“Tôi còn ai mà chưa từng quyến rũ đâu?” Quan Dư buông xuôi luôn, mặt dày đáp trả với vẻ bình thản: “Trừ mấy gã đàn ông không ra gì, thì tôi đã thành công với ai bao giờ chưa?”

Thấy cô thành thật thú nhận một cách trần trụi như vậy, Quý Cẩm Châu lại thấy ngại, chẳng nỡ nói nặng lời nữa: “Thế thì... cô cũng thảm thật.”

“Biết thế là tốt, đừng có xát muối vào nỗi đau của tôi nữa.”

“... Xin lỗi.”

Nhờ vào cái mác "gương mặt thương hiệu" của Quý Cẩm Châu, hai người thu hoạch khá khẩm. Chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ, tài khoản đã ting ting gần một nghìn tệ.

Quan Dư nhìn số dư mà cười tít cả mắt, nhưng "trụ cột" Quý Cẩm Châu bắt đầu dở chứng đình công: “Tôi không muốn đứng đường nữa.”

Quan Dư ngon ngọt dỗ dành: “Các chị các em đứng đợi anh lâu thế rồi, anh đứng thêm một lúc nữa thì mất mát gì đâu?”

Dưới lớp tóc mái lòa xòa, đôi mắt đen láy sáng ngời tựa đá hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào cô. Sau một hồi im lặng, anh đột ngột phán: “Cô giống hệt mấy bà tú bà mở lầu xanh ấy.”

Quan Dư: “...”