Quan Dư cũng lo lắng rằng nếu còn nán lại bên ngoài lâu hơn, thì sẽ có thêm nhiều cuộc điện thoại gọi đến. Cô cài đặt chế độ miễn làm phiền rồi bước vào nhà.
"Hôm nay là tiệc gia đình à?"
"Em trai tôi mang cô nhân tình bên ngoài về, cô ta có thai rồi." Quý Cẩm Châu thản nhiên nói: "Mang về gây ồn ào trong nhà ấy mà, cô cứ quen dần là được."
"Thế tôi có cần phải diễn vai ác độc một chút không? Thể hiện uy nghiêm của anh cả, chị dâu." Quan Dư chỉnh lại trang phục của mình.
"Cần phải ác độc một chút." Quý Cẩm Châu đánh giá cô từ trên xuống dưới đầy ẩn ý: "Nhưng cô cứ diễn đúng bản chất là được."
Quan Dư: ? Anh có ý gì?
Đây là một ngã ba hành lang dẫn đến ba nơi, một lối đi đến chính sảnh, một lối đi đến hậu hoa viên, và lối còn lại là cửa ra vào. Ba người họ đi từ cửa vào, đứng trước ngã ba và rơi vào trầm tư.
Quan Dư hỏi: "Đi lối nào?"
Quý Cẩm Châu cũng hỏi: "Đi lối nào?"
"Đại ca, đây là nhà anh mà."
Quý Cẩm Châu chợt bừng tỉnh, chọn lối bên trái trong hai lựa chọn còn lại: "Đi lối này."
Hai phút sau, sau khi đi qua hành lang dài dằng dặc, ba người cuối cùng cũng đến được... hậu hoa viên.
"Đại! Ca!" Quan Dư nghiến răng nghiến lợi. Cứ nghĩ đến việc phải mang đôi giày cao gót căm hận trời xanh đi ngược lại hành lang dài kia, cô lại thấy tối sầm mặt mũi.
"Anh là NPC à! Nhà mình mà cũng không nhận ra, thậm chí tỉ lệ hai chọn một mà anh cũng chọn sai được?"
Quý Cẩm Châu lơ đãng liếc thấy cô vừa cằn nhằn vừa xoa mắt cá chân, bờ môi mỏng khẽ mím lại: "Không thoải mái à?"
"Anh thử mang đôi giày này của tôi đi xa như thế xem sao." Quan Dư bực bội đáp.
Quý Cẩm Châu cau mày. Trước ánh mắt kinh ngạc của Quan Dư, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi giày của cô ra, rồi không hề tỏ ra ghê tởm mà nắm lấy cổ chân cô, xoa nhẹ chỗ mắt cá bị cọ xát đến đỏ ửng.
"Đau chỗ nào? Chỗ này?"
Quan Dư nghiễm nhiên chấp nhận: "Lòng bàn chân đau, với chỗ mắt cá cũng hơi nhức."
Quý Cẩm Châu: "..." Thế cái cánh gà của cô có đau không?
"Tiểu Cố." Quý Cẩm Châu bất ngờ gọi, Trợ lý Cố sợ hãi run lên.
Hắn nhìn đôi giày cao 15cm kia kinh hoàng: "Quý tổng, tôi không đổi giày với phu nhân đâu ạ."
Tôi không mang giày cao gót đâu! Đó là giá tiền khác!
"Anh bị thiểu năng à." Quý Cẩm Châu đảo mắt: "Tôi bảo anh xách giày cho cô ấy."
Trợ lý Cố thở phào nhẹ nhõm.
"Còn tôi thì sao?" Quan Dư hỏi.
Quý Cẩm Châu tháo mũ len, ném vào lòng Trợ lý Cố, tùy ý xoa xoa mái tóc rối bù xù của mình, rồi thản nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Quan Dư nhìn nghiêng khuôn mặt anh và nghĩ. Quý Cẩm Châu này thật kỳ lạ, không hề giống như những gì tiểu thuyết tổng tài nói, vest chỉnh tề, trưởng thành chững chạc.
Trái lại, anh có chút gì đó giống một thanh niên tràn đầy sức sống, không hề cuồng vọng bá đạo kinh người, anh ôn hòa lễ phép, đôi khi còn hơi đáng đánh đòn và thậm chí còn có chút... chu đáo đáng tin cậy.
"Lên đi."
"Quý Cẩm Châu..." Quan Dư cẩn thận hỏi anh: "Anh vừa mời hồn nhập xác à?"
Quý Cẩm Châu hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh trong veo dưới mái tóc lòa xòa như những vì sao đêm: "Cô không lên ngay thì tôi sẽ bảo Trợ lý Cố đổi giày với cô đấy."
Trợ lý Cố sợ hãi cắn môi lắc đầu lia lịa với cô.
Cứu tôi với, phu nhân. Tôi không muốn mang giày cao gót để tranh giành nhan sắc với mấy phu nhân quý tộc đâu.
Quan Dư ngượng nghịu trườn lên tấm lưng cường tráng của anh, cánh tay trắng nõn thon thả ôm lấy cổ anh. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương nóng bỏng kinh người, thậm chí còn cảm nhận được mức độ nuốt nước bọt của yết hầu anh.
"Quý Cẩm Châu."
"Hửm?" Không biết có phải là ảo giác của Quan Dư hay không, cô cứ thấy giọng điệu của Quý Cẩm Châu dịu dàng đến khó tin.
Cô kiếm chuyện để nói: "Yết hầu của anh, trông hoạt bát nhanh nhẹn phết."
"... Cảm ơn."
Không gian chật hẹp, đề tài mờ ám. Trợ lý Cố cảm thấy mình không nên ở đây mà nên ở dưới gầm xe.
"Có một khả năng là..." Quý Cẩm Châu khẽ dừng lại, kéo dài giọng: "Là vì cô sắp bóp cổ tôi chết đến nơi rồi."
Con nha đầu chết tiệt, sức khỏe thật là trâu bò, suýt chút nữa làm mắt anh trợn lên trời rồi.
Quan Dư vội vàng nới lỏng lực tay: "... Quý Cẩm Châu."
"Lại sao nữa?"
"Ban nãy tay anh chạm vào chân tôi..." Quan Dư ngập ngừng.
Mày mắt Quý Cẩm Châu hất lên, vẻ mặt đầy vui vẻ, giọng điệu du dương, trông tâm trạng như đang rất tốt: "Cô đừng nói với tôi là tôi chạm vào chân cô thì phải chịu trách nhiệm nhé?"
"Không phải." Quan Dư giải thích đầy rối rắm: "Anh chưa rửa tay, mà đã sờ lên... tóc của mình rồi."
Quý Cẩm Châu: "..."
…
Quý Cẩm Châu cõng cô chậm rãi quay ngược lại. Họ vừa đi đến góc rẽ, không xa đã nghe thấy tiếng một nam một nữ: "Quý Linh Hành, anh buông tôi ra!"
Hai người đang định đi thẳng theo lối khác, nhưng Trợ lý Cố bất ngờ kéo họ lại, núp vào góc tường. Họ đợi đến khi một nam một nữ đi lướt qua, tiến vào lối hành lang dẫn đến chính sảnh.
"Quý Linh Hành, anh định làm gì, ở đây đang rất đông người!"
Quan Dư vỗ vỗ cánh tay Quý Cẩm Châu, ra hiệu anh đặt cô xuống. Cô nhón mũi chân dẫm lên giày thể thao của anh, khẽ hé mắt nhìn trộm.
Người đàn ông dễ dàng dùng một bàn tay to lớn siết chặt cổ tay mảnh khảnh yếu ớt của người phụ nữ, mạnh bạo đẩy cô ta vào tường, rồi nghiêng đầu hôn cô ta với vẻ dữ tợn.
Quý Linh Hành.
Quan Dư hơi có ấn tượng, dù sao thì người này chiếm không ít đất diễn trong nguyên tác. Anh ta chính là người bạn bác sĩ “ruột” của nam chính trong truyền thuyết, kiểu nửa đêm gọi là có mặt ngay để khám bệnh cho nữ chính, đúng chuẩn “ngự y riêng”.
Hắn ta cũng là em trai của Quý Cẩm Châu. Một người là con trưởng phản diện chính thống, một người là con riêng - nam phụ. Kể từ ngày Quý Linh Hành được đón về nhà họ Quý, hai người đã không đội trời chung.
Nam chính và nam phụ là đôi bạn cùng lùi, một người thì thích phụ nữ của Quý Cẩm Châu, người kia lại là người phụ nữ Quý Cẩm Châu để mắt tới. Trong nguyên tác, Quý Linh Hành đã giúp đỡ không ít trong việc lật đổ Quý Cẩm Châu.
"Quý Linh Hành, anh là đồ khốn nạn!"
Một tiếng tát giòn giã vang lên. Ba người đồng loạt cứng đờ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Quan Dư cảm thán khẽ thì thầm: "Quả không hổ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết ngôn tình, ngay cả lúc tức giận cũng chỉ biết mắng “Anh là đồ khốn nạn”."
Nếu là cô mà bị chọc giận đến phát điên, cô sẽ bắt đầu công kích cá nhân và chửi rủa đến tận tổ tông.
"Nghe cô nói vậy, hình như cô rất giỏi chửi người à?" Quý Cẩm Châu nhướng mày.
"Đừng hỏi, anh sẽ sợ đấy." Quan Dư nghiêm túc nói: "Chửi cả họ hàng, từ ba mẹ đến mồ mả tổ tiên nhà anh cũng bị tôi lôi ra chửi một lượt, anh sẽ khóc đấy."
Ba người đang tìm cách làm sao để lách qua đôi oan gia vừa hôn nhau xong lại tát nhau kia để vào chính sảnh, thì bất ngờ họ lại ăn phải chính cái "dưa" của mình.
"Bùi Lê à, Bùi Lê." Quý Linh Hành nhẹ nhàng vuốt ve gò má Bùi Lê, nhưng trong mắt lại là sự tàn nhẫn không phù hợp với vẻ ngoài của hắn ta: "Cô nhìn tôi có nhớ đến anh tôi không?"
Trong góc rẽ, ba người nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Quan Dư nhíu mày, ánh mắt trần trụi đầy vẻ khinh miệt. Đồ tra nam "ức hϊếp em trai cướp vợ người khác" này.
Quý Cẩm Châu trầm tư, rất lâu sau mới nhả ra một câu ngắn gọn: "Tôi đẹp trai hơn nó nhiều."
Quan Dư: "..."
Quý Linh Hành chậm rãi nói tiếp: "Đáng tiếc là bên cạnh anh ấy đã có người phụ nữ khác. Mặc dù cô ta ngu xuẩn và vô tri, nhưng người thông minh như cô lại thua bởi một người phụ nữ như thế. Cô lấy một đứa con riêng mà mình khinh thường, không cảm thấy mất mặt sao?"
Quan Dư: ? Ai ngu xuẩn và vô tri cơ?
Cô lườm Trợ lý Cố đang cố nhịn cười. Ban nãy không đi, cứ muốn hóng hớt, giờ nghe thấy lời nói xấu về mình rồi thì ngoan nhé!
Bùi Lê quay mặt đi, im lặng. Quý Linh Hành lại phát rồ, đẩy cô ta vào tường, bá đạo siết chặt cổ tay cô ta, dùng sức đập vào tường. Hắn ta nghiến răng cắn mạnh vào môi cô ta, máu đỏ tươi nhanh chóng rỉ ra.
"Không!" Bùi Lê rớt nước mắt quay mặt đi: "Tôi có thai với anh rồi."
"Thế à?" Quý Linh Hành cười mỉa mai: "Ngay cả cô cũng không phân biệt được đó là con của tôi hay của anh tôi đấy chứ?"
Quý Cẩm Châu nhìn sang Quan Dư.
Quan Dư làm như không có chuyện gì xảy ra, thuận theo ánh mắt anh nhìn sang Trợ lý Cố.
Trợ lý Cố đầy dấu chấm hỏi chỉ vào mình, sự im lặng bỗng vang vọng: "... Của tôi á?"
Không ai báo cho hắn biết cả?
Quan Dư nghiến răng thấp giọng mắng: "Ai bảo ban nãy anh lôi chúng tôi vào trốn làm gì, giờ thì hay rồi chứ gì? Đi hay ở cũng không được nữa, vừa lòng anh rồi đấy."
Trợ lý Cố mặt viết đầy vẻ "Tôi là tiểu bạch hoa ngây thơ vô tội, tôi không biết", có chút ngại ngùng.
"Xin lỗi phu nhân, ban nãy bệnh nghề nghiệp của tôi bị tái phát. Quy tắc Trợ lý có nói, khi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ các góc khuất như góc tường, góc rẽ, cầu thang, văn phòng,... chúng tôi phải tuân thủ tuân thủ bốn nguyên tắc lớn: Không nghe, không thấy, không nói, không hiện diện. Thế nên ban nãy tôi vô thức..."
"Ai!"
Quý Linh Hành nhạy bén phát hiện ra có người đang thì thầm trong góc rẽ, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, hắn ta quát lớn.
Quan Dư bất chấp ba bảy hai mốt, trực tiếp đẩy Trợ lý Cố ra.
Hắn không kịp né tránh, loạng choạng xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Hắn nhanh chóng lấy lại nụ cười chuẩn mực: "Hai vị, buổi chiều an lành."
Phu nhân thật đáng ghét!
"Anh là... người bên cạnh anh tôi?" Quý Linh Hành nghi ngờ đánh giá hắn, Bùi Lê bên cạnh mặt đột nhiên mất hết huyết sắc: "Việc chính không làm, vậy mà lại đến nghe lén chúng tôi nói chuyện à?"
Trợ lý Cố hùng hồn: "Tổng tài của chúng tôi tuyệt đối không có cùng tôi đi nghe lén."
"Anh tôi cũng ở đây à?"
Quý Cẩm Châu: "..."
Quan Dư thâm thúy hiểu được đạo lý hy sinh tốt để bảo toàn quân xe, cô vươn cánh tay tội lỗi, dùng sức đẩy mạnh vào lưng Quý Cẩm Châu.
Quý Cẩm Châu trên tay vẫn còn đang xách đôi giày cao gót của Quan Dư.
"Anh cả." Ánh mắt có chút mơ hồ của Quý Linh Hành lướt qua lại trên người hai người: "Chuyện này, chị dâu có biết không?"
Anh cả với trợ lý chơi cũng khá… dữ đấy chứ.
Trợ lý Cố cúi đầu nhìn đôi giày cao gót đang bị tổng tài nắm một cách mờ ám, vội vàng lùi lại vài bước để tạo khoảng cách: "Cậu hai, tuyệt đối không hề tầm thường như anh nghĩ đâu!"
"Tôi... tôi đương nhiên biết." Quý Linh Hành miệng nói thế, nhưng ánh mắt lại càng thêm kỳ quái: "Các người ban nãy là đang... nghe lén à?"
Quý Cẩm Châu nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười gian tà, cố tình trêu chọc: "Phu nhân nhà tôi cũng tuyệt đối không hề cùng chúng tôi nghe lén đâu, cô ấy chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, đúng không?"
Quan Dư: "..."
Cô đành cắn răng bước ra: "Quá... trùng hợp."
"Đúng là nói gì có nấy mà, anh cả nếu đã nghe rồi thì chúng ta nói thẳng luôn." Quý Linh Hành nhanh chóng liếc cô một cái, rồi chuyển sang ánh mắt đầy thù địch nhìn Quý Cẩm Châu, khí thế đối đầu chẳng giống anh em mà như hai con sói tranh giành lãnh thổ.
Hắn ta cười rồi quay sang nhìn Bùi Lê, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Cô không phải rất muốn gặp anh ấy sao? Giờ người đã đến rồi, nhưng bên cạnh anh ấy hình như lại có thêm một mỹ nhân. Thế này thì đứa bé trong bụng cô sắp trở thành đứa con riêng mà cô căm ghét nhất rồi đấy."
Quan Dư không còn thiết sống nữa, cô thẳng thừng vạch trần hắn ta: "Thôi đừng diễn nữa, ban nãy cậu mắng tôi ngu đần vô tri, tôi nghe thấy hết rồi."
Nụ cười của Quý Linh Hành cứng đờ.
Không hiểu thế nào là sóng ngầm cuộn trào, đấu đá nội bộ sao?
Cô vừa xuất hiện đã tặng hắn ta "bí kíp chân thành hạ gục đối thủ" thế này ư?
Bùi Lê trong tình cảnh bị người mình yêu thương thấy mình thảm hại, không nhịn được gào khóc: "Con là của anh! Đồ khốn nạn!"
Quý Linh Hành cười lạnh: "Tôi e là con của anh tôi thì đúng hơn."
"Của anh!"
"Của anh tôi!"
"Của anh!"
"..."
"Của tôi, con là của tôi được chưa?" Quan Dư thực sự không thể chịu đựng thêm nữa. Tiểu thuyết nguyên tác muốn thêm chữ cũng không thể thêm như thế này, đoạn đối thoại của nhân vật thôi mà đã có thể viết thêm mấy trăm chữ rồi.
Quý Linh Hành: "..."
Bùi Lê hít hít mũi, chóp mũi đỏ au, mắt đầy vẻ hoang mang.
Trợ lý Cố ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Phu nhân đúng là thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, còn tiện tay… kéo quần giúp luôn.”