Chương 8

Thời gian cấp bách. Dù cho nàng cầm quan thϊếp để Hoài lang đi cùng vào cung thì nàng nghĩ Hoài lang cũng sẽ không đồng ý, thậm chí còn cản trở nàng vào cung cầu y.

Sự nghiệp cũng được, vinh quang gia tộc cũng được, nàng chẳng bận tâm! Nàng chỉ cần Dung Nhi của nàng bình an, khỏe mạnh lớn lên là đủ rồi! Dẫu có ngàn vạn lý do, cũng không thể cản nàng cứu Dung Nhi!

Uy danh của Thiên tử, Lục Nguyên Tịch cũng có nghe qua. Sử quan ghi chép hắn làm việc bá đạo tàn bạo, tính tình bạc bẽo. Văn võ bá quan nghị luận tâm địa hắn độc ác, không niệm tình huynh đệ, không tha cho những người huynh đệ cùng cha khác mẹ, ngay cả vài công chúa cũng chịu cảnh bị hại, khiến người ta kinh hãi.

Nhân dân lại ca ngợi hắn là vị hoàng đế hiếm có trăm năm, nhiều nơi còn tu sửa tượng của hắn để hậu thế ghi nhớ.

Trong lòng Lục Nguyên Tịch, mắt bá tánh sáng suốt, dù Uất Trì Cảnh có bị quan viên chê bai đến đâu thì cũng không thể che lấp sự thật rằng hắn là một vị hoàng đế tốt.

Chỉ là nên mở lời thế nào để xin huyết sâm đây?

Trong lúc suy tư, nàng đã đến cửa của một gian điện nhỏ bên cạnh Ngự Thư Phòng.

Vị công công đi trước nhanh nhẹn trao đổi với vị công công đứng ở cửa, không biết nói gì mà người kia hết sức kinh ngạc, liên tục gật đầu, rồi mới quay lại chỗ Lục Nguyên Tịch.

Nhìn vị Mạnh phu nhân có dung mạo bất phàm trước mắt, công công tỏ vẻ lấy lòng, mở miệng: “Mạnh phu nhân mời vào, Bệ hạ đang đợi người ở bên trong.”

Lục Nguyên Tịch chợt giật thót một cái ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, đi theo sau vị công công vào điện.

Trên điện đường, Thiên tử lười biếng chống tay lên khuỷu, tựa vào lưng bàn tay, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Nhưng ánh mắt của hắn lại đầy tính xâm lược, khiến Lục Nguyên Tịch có một ảo giác bị thú dữ theo dõi, muốn xé xác nuốt chửng.

Tại sao lại là Đế vương đích thân ra tiếp? Theo lời của tổ phụ, lẽ ra phải là các ma ma hoặc công công tiếp đãi mình mới phải...

Lục Nguyên Tịch nhẹ nhàng nín thở, quỳ gối ngay ngắn hành lễ: “Thần phụ tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn phúc kim an.”

Nữ tử trong mắt hắn có chiếc cổ dài, bờ vai thon gầy, mái tóc mây đen, làn da trắng như mỡ ngọc, đôi mắt long lanh chứa chan tình ý như phủ một lớp sương mù, như làn nước mùa thu gợn sóng, mày mắt như tranh vẽ, toàn thân nàng tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, so với Tây Thi còn phải hơn đến ba phần.