Chương 45

Nhưng, yêu ai yêu cả đường đi quá mức, sẽ làm hại đến Dung Nhi của mình.

Cho nên, nàng phải bắt đầu thu hồi lại tấm lòng yêu ai yêu cả đường đi này!

Đinh Ngọc và Bạch Chỉ đã theo Lục Nguyên Tịch từ Hoàng cung trở về một lần, vì thế bọn họ đều hiểu rõ phu nhân đã gặp phải chuyện gì.

Tâm trạng kinh thế hãi tục này chỉ có thể chôn sâu trong lòng, tuyệt đối không được nói ra với bất kỳ ai.

Đêm qua, Mạnh Thời Hoài đã không nghỉ lại Tiêu Tương Uyển, mà bị Lục Nguyên Tịch giục giã đi “an ủi” Kim di nương nên đã đến Minh Nguyệt Quán rồi ngủ lại.

Nhận được tin này, Kim thị âm thầm đắc ý.

Trong khi đó, Mạnh Thời Oánh lại vô cùng kinh ngạc, hai mắt nàng ta trợn to như sắp rớt tròng.

Như vậy rồi mà hắn ta cũng có thể nằm chung sao?

Chẳng lẽ đại ca của nàng bị hội chứng yêu cái xấu sao?

Chuyên chọn kẻ xấu nhất để hạ thủ?

Mẹ còn nói đại ca bị Lục Nguyên Tịch mê hoặc nên độc sủng một mình nàng, theo Mạnh Thời Oánh thấy, e rằng Kim di nương mới là chân ái, bởi lẽ nàng ta chẳng có điểm nào đáng nhìn, vậy mà vẫn có thể khiến đại ca ghé qua rồi ngủ lại!

Còn Lục Nguyên Tịch thì có một đêm ngủ ngon.

Hai ngày nay không hề ngủ tốt, khiến hôm nay nàng thức giấc muộn hơn thường lệ nửa canh giờ.

“Bạch Chỉ, Đinh Ngọc, lại đây.”

Bạch Chỉ chớp chớp mắt, nhanh chóng đến bên Lục Nguyên Tịch.

Chỉ thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kề sát tai Bạch Chỉ, khiến hai má Bạch Chỉ nóng bừng.

Phu nhân quả thật vô cùng xinh đẹp!

Khoan đã? Phu nhân vừa nói gì nhỉ?

Ôi! Là muốn tránh thai!

Khoan đã, tránh thai?

Bạch Chỉ chợt phản ứng lại, đôi mắt linh động đảo quanh, cố gắng chớp mắt để xác nhận lời nói của Lục Nguyên Tịch là thật hay giả, cuối cùng nhận được cái gật đầu kiên định của Lục Nguyên Tịch.

Đinh Ngọc có vẻ trầm ngâm, nàng ta lặng lẽ rũ mắt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tránh thai, tránh thai, chính là tránh đứa con của Thiên tử.

“... Phu nhân, người có dự định gì không?”

Đinh Ngọc ưu tư quá độ, không nhịn được khẽ nhỏ giọng hỏi Lục Nguyên Tịch.

Dự định...

Lục Nguyên Tịch lắc đầu vô thần, nàng nhếch môi cười khổ, giọng nói chua xót mãi lâu sau mới thốt ra được âm thanh.

“Đi một bước, tính một bước thôi.”

Nhà mẹ đẻ, người một lòng che chở nàng cũng chỉ có di nương, nhưng thân thể của di nương yếu ớt, cũng không thể bảo vệ nàng.

Nếu để di nương biết chuyện đã xảy ra với nàng, e rằng di nương sẽ vì sốc quá mà ngã bệnh không dậy nổi.

Còn nhà chồng thì không cần phải nói.

Nàng đã mất đi trinh tiết, không bị dìm l*иg heo hay đánh gậy đến chết đã là may mắn rồi.