Đợi Mạnh Dung Trinh uống xong thuốc thì cũng chìm vào giấc ngủ mê man. Nhưng ngay cả trong mơ mà con bé vẫn cau chặt mày, cơn sốt cao mãi không hạ.
Lục Nguyên Tịch chợt nhớ đến đầu năm nay, đứa con của phủ thiếu khanh Quang Lộc Tự cũng vì phong hàn mà mất, cũng mới chỉ năm tuổi thôi.
Khi Lục Nguyên Tịch đang mông lung suy nghĩ thì Bạch Chỉ chạy từ bên ngoài chạy vào, mừng rỡ nói: “Phu nhân, đại gia về rồi!”
Đại gia chính là phu quân của Lục Nguyên Tịch, đương kim gia chủ nhà họ Mạnh, cũng là Lễ Bộ Thị lang, Mạnh Thời Hoài.
Trái ngược hoàn toàn với không khí vui mừng trong phòng, Mạnh Thời Hoài bước vào với vẻ mặt đầy hổ thẹn.
Thấy vẻ mặt ấy của Mạnh Thời Hoài, nụ cười trên gương mặt Lục Nguyên Tịch vụt tắt, nàng không kìm được cất tiếng hỏi: “Các tộc lão không đồng ý sao?”
Muốn vào cung chỉ có hai cách. Một là có Cung thϊếp, mà Cung thϊếp chỉ những quan viên tam phẩm trở lên mới có, chức Lễ Bộ Thị lang tứ phẩm của họ thì không có. Nhưng một khi đã dùng Cung thϊếp vào cung, đó phải là việc gấp rút khẩn cấp, cần trực tiếp gặp Bệ hạ.
Hai là Mạnh Thời Hoài phải dày mặt dâng tấu lên Hoàng thượng, cầu xin ân điển. Nếu Bệ hạ ưng thuận thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu Bệ hạ không cho thì cũng chẳng thể trách được gì.
Còn Lục Nguyên Tịch thì mong phu quân của mình sẽ dâng tấu lên Bệ hạ, cầu xin ân điển cho Triệu Thái y xuất cung chữa trị.
Mạnh Thời Hoài chẳng biết phải giải thích với Lục Nguyên Tịch ra sao, gương mặt tuấn tú dần nhuốm lên vẻ cay đắng lặng lẽ. Mạnh Thời Hoài nắm lấy tay Lục Nguyên Tịch, đôi môi mấp máy nhiều lần nhưng lại không thốt nên lời.
“Chàng mau nói đi!” Lục Nguyên Tịch nghiêm giọng thúc giục.
Thấy vậy, đám gia nhân cúi đầu lui ra ngoài.
Cuối cùng, Mạnh Thời Hoài cũng cúi đầu đầy thảm hại. “Nương tử, nàng cũng biết rồi đó, năm nay ta hai mươi lăm tuổi và được ngồi vào vị trí này, tuy có một phần công sức của ta, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ vào sự giúp đỡ của tộc nhân và các tộc lão nhà họ Mạnh, cùng với không ít người khác nữa.”
“Thế nên, năm nay ta mới có được vị trí này.”
“Ta vẫn chưa ngồi vững. Nếu hôm nay ta dâng tấu cầu xin ân điển, ngày mai sẽ có kẻ tấu lên nói ta được sủng mà kiêu, chưa lập công đã mặt dày vô sỉ cầu xin ân điển lớn như vậy!”
“Đặc biệt nếu để Bệ hạ không hài lòng, khiến ta phải dừng lại ở đây, thì làm sao tộc nhân và các tộc lão nhà họ Mạnh có thể chấp nhận cho được?”