Vừa dứt lời, sắc mặt các cung nữ hầu hạ Tam Công chúa phía sau đều tái đi, tưởng rằng vừa rồi Công chúa hành lễ có sai sót.
Tam Công chúa Uất Trì Tình không hiểu vì sao, thành thật đáp: “Là Thư ma ma đã dạy tiểu nữ.”
Uất Trì Cảnh nhếch môi.
“Được rồi, lui xuống dùng bữa đi.”
Thấy Phụ hoàng dễ dàng cho mình đi như vậy, Tam Công chúa Uất Trì Tình rất vui mừng, không nhịn được cong môi cười.
Những lúc các ma ma bàn tán về Phụ hoàng, con bé đều nghe thấy. Họ nói Phụ hoàng rất đáng sợ, sẽ ăn thịt người, còn sẽ đánh người.
Vì vậy, Tam Công chúa rất sợ Phụ hoàng của mình, chỉ sợ sẽ bị hắn sai người đánh.
Nữ nhi và mình xa cách như vậy, nếu là người cha bình thường thì sẽ phải đau lòng không thôi.
Riêng Uất Trì Cảnh thì vẫn không hề mảy may động lòng.
“Sai người cắt lưỡi những kẻ ăn nói linh tinh bên cạnh con bé, kéo vào Tẩy Y Cục, còn cái Thư ma ma kia, tạm thời đừng động.”
Uất Trì Tình năm tuổi hầu như chưa từng gặp hắn mà lại sợ mình đến thế, rõ ràng là đã nghe thấy điều gì đó, không ngoài thể không có việc người trong cung đã ăn nói lung tung.
Khóe mắt Uất Trì Cảnh nhếch lên, đáy mắt lạnh lẽo tràn ngập, trầm như biển sâu, động tác xoa Phật châu không nhanh không chậm.
Giọng nói trong trẻo cuốn hút thốt ra những lời tàn nhẫn đẫm máu.
Uất Trì Cảnh ghét nhất những kẻ có cái miệng vô dụng nói bậy, đặc biệt đối tượng bị phỉ báng lại là chính mình.
Riêng ma ma kia thì dạy Tam Công chúa hành lễ rất ổn thỏa, động tác đoan trang, cũng coi như nhìn được.
Tam Công chúa được đưa đến điện phụ phía Tây Đại Minh Cung, Đại Minh Cung là tẩm điện của Đế vương.
Những người không liên quan đã đi hết, người được chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.
“Bệ hạ, Lục cô nương đã đến.”
Biết được hành động của Thiên tử, Dương Lâm tự xưng là tâm phúc đắc lực và tỉ mỉ nhất dưới trướng Thiên tử đã lập tức sửa lại cách xưng hô.
Lục Nguyên Tịch chậm rãi bước đến, nàng mặc chiếc áo váy bằng gấm thêu hoa mẫu đơn chìm màu trắng ngà, khoác ngoài là chiếc áo ngắn màu đỏ san hô thêu kim tuyến, đi đôi giày mềm đế mỏng hoa văn trắng sữa.
Một đôi bộ diêu (trâm cài tóc có rủ hạt) hoa hải đường màu vàng kim ròng, khẽ rung rinh theo bước chân nàng.
Cử chỉ đoan trang, không khác gì những cô nương khuê các gặp trong yến tiệc cung đình, thậm chí còn hơn hẳn.
Đón gió mà đến, yêu kiều động lòng người.
Trong điện phụ phía Đông Đại Minh Cung, mấy cung nữ hầu hạ đều cúi đầu không đổi sắc, ngược lại Tôn Vĩnh Phúc lại cố gắng kéo khóe miệng nở một nụ cười.