Chương 21

Nàng hiểu trượng phu nàng, nhất định hắn sẽ tha thứ cho những việc mẹ chồng làm.

Nếu tổ tiên có linh thiêng, liệu có thể nhìn thấy thái độ thành khẩn của nương tử và mẫu thân mà ban cho con và nương tử một nam tử nối dõi tông đường được không?

Một canh giờ quả thật rất nhanh.

Lục Nguyên Tịch quỳ trên mặt đất, vô cớ thất thần, nàng nghĩ đến đêm hoang đường đến mức không dám hồi tưởng nhưng lại thường xuyên xuất hiện trong mộng.

Dù là hơi thở phả bên tai hay là bàn tay nóng bỏng siết chặt lấy vòng eo nàng, tưởng chừng sẽ làm nàng bị thương.

Không có bất kỳ quần áo nào ngăn cách, mỗi tiếng thở dốc đều khiến tim Lục Nguyên Tịch đột ngột run lên.

Bất kể là của nàng, hay là... Của hắn.

Tâm trí lang thang, suy nghĩ miên man.

Khi hoàn hồn lại thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Đinh Ngọc: “Phu nhân, hết giờ rồi, người sao vậy?”

“Người sao vậy?” Ba từ ngắn ngủi nhưng lại khiến sắc mặt Lục Nguyên Tịch tái đi hoàn toàn, đến nỗi Bạch Chỉ phải đỡ nàng mấy lần mới có thể đứng thẳng dậy.

Đinh Ngọc cho rằng là phu nhân quỳ đau chân, xót xa vô cùng.

Bạch Chỉ thì âm thầm quyết định về phải giã ít thuốc thảo mộc lạnh chườm lên đầu gối, như vậy mới không để lại vết bầm tím nào.

Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, Lục Nguyên Tịch?

Ngươi như vậy thì sao có thể đối mặt với Hoài lang chứ?

Sao có thể đối mặt với Dung Nhi chứ?

Nhưng, một góc tối tăm nào đó trong lòng bỗng nhiên bật ra một câu: Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, có muốn phụ bạc cũng đã phụ bạc rồi.

Không, không thể như vậy!

Điều này khiến Lục Nguyên Tịch từ nhỏ đã thuộc nằm lòng Nữ Tắc Nữ Giới khó mà chấp nhận, khó mà chấp nhận bản thân trở thành một nữ nhân không chung thủy.

Mặt tối trong lòng tạm thời chưa thể chiến thắng Nữ Tắc Nữ Giới, điều này cũng khiến sắc mặt Lục Nguyên Tịch có chút không tự nhiên.

Mạnh Thời Hoài đã nghỉ ngơi một lát, thay quan phục mũ mão, mặc vào một thân cẩm bào đơn giản, nụ cười khiến người ta như được tắm trong gió xuân, vô cùng thoải mái.

Đặc biệt khi thấy Lục Nguyên Tịch đến, nụ cười trên mặt hắn càng rõ ràng hơn.

Khi thấy thần sắc của nàng không ổn, hắn tưởng là nàng quỳ mệt, vội vàng ôm nàng đặt lên giường, thuần thục vén vạt áo nàng lên, tháo miếng đệm mềm trên đầu gối ra, xoa bóp đầu gối hơi bầm tím cho nàng.

Da thịt Lục Nguyên Tịch rất mềm mại, chỉ va chạm nhẹ một chút liền đỏ, tím, xanh, dù có quấn đệm mềm cũng vô dụng.

Nàng cứ thế nhìn Mạnh Thời Hoài dùng động tác thuần thục bôi thuốc và xoa nhẹ cho mình, xoa tan mùi thuốc, không hề cảm thấy xấu hổ khi làm việc này cho thê tử.