...
Không!
Đừng nói xin lỗi!
Ta muốn ngươi cứu Dung Nhi của ta!
Hoàng cung...
Nhưng nàng chỉ là phu nhân của một quan viên tứ phẩm, không thể vào cung, càng chẳng quen biết quý nhân nào, sao có thể cầu xin quý nhân cho Thái y ra ngoài trị bệnh cho Dung Nhi của nàng đây?
Lại còn là Triệu Thái y, Viện thủ Thái y viện nữa chứ?
Còn huyết sâm, đây là báu vật trong cung, làm sao mà có được đây?
Chẳng lẽ nàng đành phải trơ mắt nhìn Dung Nhi chết trước mặt nàng sao?
Không!
Làm sao có thể?
Năm nay Dung Nhi của nàng mới vừa bốn tuổi!
Đó là đứa con duy nhất của nàng.
Lục Nguyên Tịch cố sức kiểm soát sự run rẩy của cơ thể, cố không để lộ vẻ yếu đuối, vật vã trở về Tiêu Tương Uyển của mình.
Ngày thường, muội muội của phu quân có nhiều bất mãn với nàng, nàng đều có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng sao Mạnh Thời Oánh có thể dẫn Dung Nhi mới bốn tuổi đi chơi bên hồ mà không trông coi cẩn thận, để con bé ngã xuống nước? Khiến Dung Nhi kinh sợ, co giật, rồi lại bị nhiễm lạnh sốt cao không dứt?
Dù là cố ý hay vô tình, lúc này, Lục Nguyên Tịch cũng đều không kìm được mà sinh lòng oán hận với Mạnh Thời Oánh, chỉ hận không thể bắt nàng ta phải chịu khổ thay Dung Nhi của mình.
Trong phòng ngủ Tiêu Tương Uyển, trên chiếc giường bát bộ, Mạnh Dung Trinh với gương mặt đỏ bừng vì sốt đang khẽ nức nở. Tiếng khóc thút thít của con bé khiến tim Lục Nguyên Tịch như tan nát, tựa như bị bánh xe nghiền qua.
“Dung Nhi đừng khóc, đừng khóc, nào, mẹ đút con uống thuốc nhé?”
Giọng Lục Nguyên Tịch khe khẽ, dịu dàng, dỗ dành Mạnh Dung Trinh đang khó chịu trên giường. Nếu nghe kỹ, vẫn có thể nhận ra chút run rẩy khó thấy.
Nghe thấy giọng mẫu thân, Mạnh Dung Trinh chậm rãi mở mắt, nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống, thấm ướt một mảng gấm trên gối.
Con bé tủi thân lắc đầu, cố gắng nhích thân mình, chui vào lòng Lục Nguyên Tịch, giọng thỏ thẻ: “Mẹ ơi, con đau quá, chỗ này đau lắm, chỗ này cũng đau, cả chỗ này nữa...”
Mạnh Dung Trinh dùng ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn chỉ vào đầu, rồi chỉ vào bụng, lại chỉ vào cổ mình... Con bé bị bệnh, khắp người đều đau nhức, khắp người đều khó chịu.
Cảnh tượng này khiến Lục Nguyên Tịch suýt bật khóc, khóe mắt lại ầng ậc nước, nàng ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, cố nén sự run rẩy trong giọng nói. “Dung Nhi ngoan, mẹ sẽ đi tìm thầy thuốc ngay, như vậy Dung Nhi sẽ không đau nữa.”
Mạnh Dung Trinh cười ngọt ngào, đầu óc nóng sốt có chút choáng váng, chỉ biết tựa vào vai Lục Nguyên Tịch. “Chỉ cần mẹ ôm con, là con sẽ không đau nữa.”