Chương 14

Nhưng trong mắt Kim thị, chẳng phải chính tiểu tiện nhân Lục Nguyên Tịch không biết xấu hổ này đã xúi giục nhi tử mình làm ra chuyện đó sao!

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Thời Oánh cũng khoan thai bước đến Tiêu Tương Uyển.

Ngay khi nhìn thấy mẹ ruột, nàng ta không nhịn được mà than thở đầy uất ức: “Đại ca phạt con quỳ từ đường, mẹ xem này, đầu gối của con đều bầm tím cả rồi!”

Nghe vậy, Kim thị lườm nguýt Mạnh Thời Oánh một cái, dùng ngón trỏ đẩy trán nàng ta, mang theo vài phần giận dữ vì hận sắt không thành thép.

“Nó bắt con quỳ là con quỳ sao? Nó bảo con quỳ cho đến khi nha đầu kia khỏi bệnh con cũng quỳ ư? Con lại nghe lời đến thế sao, thế mà ta đâu có biết? Đồ ngu xuẩn!”

Mạnh Thời Oánh bĩu môi nhỏ bé phản bác: “Mẹ chưa thấy mặt của đại ca đâu, tối sầm lại ấy! Con đâu phải cố ý! Con làm sao biết Dung nha đầu lại tự mình chạy ra bờ hồ, rồi còn bị ngã xuống nữa chứ!”

Nàng ta quả thật không cố ý.

Hôm đó nàng ta vừa hay đi ngang qua Tiêu Tương Uyển, nghĩ bụng muốn trêu chọc Dung nha đầu, bèn dẫn con bé đi ra ngoài, ai mà ngờ được khi nàng ta đi lấy diều, Dung nha đầu lại ngã xuống hồ chứ?

Phải trách thì trách Dung nha đầu quá ngu ngốc!

Không biết bơi, vậy mà còn chạy ra bờ hồ!

Lại còn phát sốt nữa!

Cái thân thể này cũng quá ư là yếu ớt.

Hai mẹ con tranh cãi không ngừng, nhưng vừa thấy Mạnh Thời Hoài vui vẻ bước đến thì đồng loạt im lặng.

“Mẹ, Triệu Thái y nói chậm nhất là giờ Ngọ ngày mai Dung Nhi sẽ lui sốt. Nhờ ơn Bệ hạ nhân từ, ban xuống huyết sâm trăm năm cùng tuyết liên hoa và các vật quý khác nên bệnh tình của Dung Nhi mới có đường xoay chuyển.”

Thấy nhi tử vui mừng như vậy, Kim thị cũng không tiện làm mất hứng hắn.

Chỉ có Mạnh Thời Oánh không sợ chết, bĩu môi lẩm bẩm: “Đại ca, sao huynh lại vô dụng đến thế? Triệu Thái y này còn là do nàng ta mời tới đó!”

Mạnh Thời Oánh không ưa Lục Nguyên Tịch, đương nhiên không muốn gọi nàng là đại tẩu.

Vừa dứt lời, sắc mặt Kim thị đột nhiên thay đổi, cái thân hình mập mạp ép sát Mạnh Thời Oánh, còn muốn nhéo nàng ta.

“Cái nha đầu chết tiệt này, con nói nhảm gì đó! Đại ca con là xem trọng đường công danh, không thể dễ dàng tấu trình!”

“Nếu Lục Nguyên Tịch có bản lĩnh đi xin quan thiệp từ người nhà nàng ta thì đáng lẽ phải đi lấy ngay từ đầu! Còn để chúng ta phải lo lắng làm gì chứ!”

Mạnh Thời Hoài: “...”

Mạnh Thời Oánh bật cười thành tiếng: “Mẹ, chi bằng người đừng nói nữa thì hơn!”