Cuối cùng cũng có người xách đèn cung đến, chẳng mấy chốc, xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh.
Không hiểu sao, Triệu Thái y đột nhiên nhớ đến hai chiếc rương chứa dược liệu quý giá đặt phía sau xe, món nào cũng đắt đến giật mình. Bệ hạ định đem tất cả những thứ quý nhất ra dùng ư?
Chậc, sao đứa nhỏ bốn tuổi này lại quý giá đến vậy? Lại còn là một nữ nhi!
Thế nhưng, Bệ hạ đâu phải là người xem trọng tiếng thơm như Tiên đế, sao lại có thể dụng tâm như vậy?
Triệu Thái y nhăn nhó cả mặt, cả trăm ngàn suy nghĩ nhưng cũng chẳng có lời giải đáp.
Đêm khuya, Mạnh phủ chìm vào một trận binh hoang mã loạn.
Nghe tin Thái y trong Hoàng cung, lại là Triệu Thái y - Viện thủ Thái y viện đã tới, điều này khiến người trong Mạnh phủ kinh động không thôi.
Gia chủ vẫn luôn ở trong phủ, mà phu nhân lại đi mãi chưa về, vừa về liền dẫn Triệu Thái y tới, chẳng phải là do chính phu nhân đã mời Triệu Thái y đến sao?
Bọn hạ nhân trong Tiêu Tương Uyển reo mừng hớn hở.
Dung cô nương được cứu rồi!
Đại phu nhân Kim thị vội vàng chạy đến, tóc mai có hơi rối, song bộ triều phục của phu nhân quan lại trên người bà ta vẫn không khiến người ta tìm ra được nửa phần sai sót.
Bà ta đứng ngoài tẩm thất, nhìn đám hạ nhân ra ra vào vào, sắc thuốc, nhìn thấy có người khiêng một hòm đồ vật không rõ tên đi về hướng nhà bếp.
Kim thị vội vàng kéo một nha hoàn lại hỏi: “Kia là vật gì?”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không rõ.”
Kim thị bất mãn “khạc” một tiếng, hờ hững bảo nàng ta lui xuống.
Bấy giờ, tâm phúc của bà ta là Chu ma ma sáng quắc hai mắt vì kinh hãi, nhanh chóng bước đến trước mặt Kim thị: “Đại phu nhân, nghe nói trong hòm kia toàn là dược liệu vô cùng quý giá, giá trị liên thành.”
Vừa nghe đến những từ “vô cùng quý giá, giá trị liên thành”, hai mắt Kim thị lập tức sáng rực, trong tròng mắt là vẻ tham lam có thể thấy rõ.
“Đúng là rẻ mạt cho cái nha đầu kia! Nó chỉ là một đứa nha đầu, sao xứng dùng dược liệu tốt đến thế!”
Dù cho Dung Nhi là cháu gái ruột của bà ta, nhưng Kim thị thật sự không thể yêu thương con bé nổi.
Khi Kim thị nhìn thấy Lục Nguyên Tịch từ tẩm thất đi ra, vẻ mặt chán ghét của bà ta lại càng thêm rõ ràng, chẳng hề che giấu.
“Ta khinh, gả vào Mạnh phủ nhà ta trọn năm năm trời mới sinh được một đứa nha đầu, còn không cho phép những nữ nhân khác sinh, một nữ nhân ghen tị bất hiếu như vậy, rốt cuộc Hoài Nhi coi trọng điểm gì của nàng ta vậy không biết?”
Mặc dù Mạnh Thời Hoài từng vô số lần giải thích rằng là do chính hắn chủ động để cho ba thị thϊếp trong hậu viện uống thuốc tránh thai, không liên quan đến Lục Nguyên Tịch.