Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vua Đoạt Thần Thê

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Môi của nữ nhân đều mềm mại như vậy ư? Uất Trì Cảnh bỗng thấy tò mò.

Tuy rằng hắn từng có nữ nhân, nhưng chuyện phòng the trong mắt hắn chỉ là cách để giải tỏa du͙© vọиɠ, từ trước đến nay đều qua loa cho xong. Thế nên Uất Trì Cảnh chưa từng hôn môi các nàng, còn những phi tần không biết sống chết, vứt bỏ xấu hổ mà chủ động thì đã sớm bị hắn ghét bỏ, quẳng vào lãnh cung tự sinh tự diệt từ lâu rồi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cơ thể Lục Nguyên Tịch vẫn không kìm được mà run rẩy. Thêm vào đó, nụ hôn sâu của Uất Trì Cảnh khiến nàng không thở nổi, những giọt nước mắt mằn mặn cuối cùng cũng lăn dài.

Thế nhưng, nàng không hề biết, nàng càng như vậy, Thiên tử lại càng không thể kiềm chế nổi.

“Thư giãn đi, nếu không, người chịu khổ vẫn là nàng thôi.”

...

Ngoài vết thương vô tình ban đầu, sau đó cũng không có gì ngoài ý muốn. Lục Nguyên Tịch chỉ cảm thấy đau, có lẽ phần lớn là đau lòng.

Sau gần nửa khắc hoang đường, nhớ đến nữ nhi của nàng, Uất Trì Cảnh buộc phải dừng lại.

Hắn vốn định để Triệu Khả lập tức đến Mạnh phủ, nhưng khi đứng dậy lại đột nhiên bị người dưới chăn gấm níu lại. Cánh tay ngọc ngà trắng nõn vươn ra, hằn lên những vết đỏ đậm nhạt.

Lục Nguyên Tịch cố gắng điều hòa hơi thở của mình. “Thần phụ muốn về để ở bên con bé.”

Con bé là ai, không cần nói cũng rõ.

Thấy toàn thân Lục Nguyên Tịch như vừa bị vớt ra từ dưới nước, mồ hôi nhễ nhại, lại nghĩ đến tiếng nức nở uyển chuyển của nàng vừa nãy, cuối cùng Uất Trì Cảnh cũng đại phát từ bi mà chấp thuận.

Thấy vậy, cánh tay đang gồng mình chống đỡ của Lục Nguyên Tịch đột nhiên buông lỏng, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười chân thành.

“Trước mặt Trẫm, hãy xưng là ta.” Cái gì mà thần phụ, nghe thật khó chịu.

Lục Nguyên Tịch không đáp lời.

Theo tiếng chuông vàng bên giường được Uất Trì Cảnh rung lên, các cung nữ lần lượt bước vào. Ai nấy đều có vẻ mặt không đổi, mặt không biểu cảm làm việc của mình. Người dọn dẹp giường chiếu, người hầu hạ Lục Nguyên Tịch tắm rửa thay y phục...

Còn Triệu Thái y đã chuẩn bị sẵn thì đang ngồi trên xe ngựa, mơ màng buồn ngủ, thỉnh thoảng lại đυ.ng đầu vào mũ quan, rồi phải chỉnh lại. Đúng thật là, sao Mạnh phu nhân vẫn chưa ra?

Vừa nghĩ đến một khắc trước, khi mình đang dùng bữa tối thì bị Dương Lâm cao lớn vạm vỡ lôi ra ngoài, Triệu Thái y không khỏi tặc lưỡi, tức đến mức râu cũng vểnh lên. Sao lại không cho ông ta ăn thêm một chút cơm chứ! Đói chết ông ta rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »