Hữu Phong năm thứ tám, tại phủ Lễ Bộ Thị lang.
“Các ngươi nói xem, Dung cô nương đã sốt ròng rã hai ngày rồi, liệu còn sống nổi không? Chỉ sợ có sống cũng hóa điên hóa dại mất thôi.”
“Ôi, ngay cả Vu đại phu cũng đã được mời tới nhưng chẳng ăn thua gì, ta thấy khó lắm!”
“Tội nghiệp Dung cô nương mới bốn tuổi, biết phải làm thế nào đây? Nhưng ta có nghe Vu đại phu nói, trong cung có một vị Thái y, nghe nói là Viện thủ Thái y viện, chuyên khám bệnh cho Bệ hạ, y thuật phi phàm, còn cứu được cả người chết nữa đấy!”
“Ôi chao, ngươi nói gì thế, còn cứu được cả người chết ư? Chỉ cần vị Thái y lừng danh ấy có thể làm Dung cô nương khỏe lại thì đã là thần y rồi!”
“Nhưng sao chúng ta có thể mời Thái y ra ngoài được chứ? Lại còn là Viện thủ Thái y viện nữa!”
Đám gia nhân xì xào bàn tán, chẳng hề để ý tới người đang đi tới phía sau. Một người trong số đó vừa phát hiện ra thì sợ hãi cúi gằm mặt xuống, luống cuống thốt lên một tiếng: “Phu nhân.”
Lời ấy khiến mấy người kia giật mình, im bặt, vội vàng cúi người hành lễ.
Tiếc thay, nữ tử thất thần, ngay cả nụ cười gượng cũng chẳng nở nổi, chỉ biết để cho nha hoàn thân cận dìu đi, mỗi lúc một xa.
Chỉ thấy nữ tử ấy mặc một bộ y phục bằng gấm dệt hoa sen bằng kim tuyến, bên ngoài khoác áo đối khâm bằng lụa mềm hoa văn đoàn hoa, họa tiết phức tạp, đường nét kim tuyến tỉ mỉ, trông rất trang nhã và cao quý.
Thế nhưng mái tóc đen ba ngàn sợi được búi lên lại chỉ dùng hai cây trâm ngọc đơn giản để cố định, trông thật mộc mạc.
Gió hiu hiu, nắng ấm không quá gắt, chiếu lên làn da trắng như tuyết của nàng, càng làm tôn lên vẻ thánh thiện, tựa tiên nữ lạc chốn trần gian.
Chỉ có một điểm duy nhất không hoàn hảo, ấy là đôi môi không chút huyết sắc và vành mắt sưng đỏ.
Sao có thể thế được?
Sao lại không giữ được tính mạng của Dung Nhi chứ?
Con bé đã bốn tuổi rồi...
Lục Nguyên Tịch mơ màng, gần như để mặc Bạch Chỉ dìu đi.
Trong đầu nàng hiện lên từng khung cảnh khiến nàng căm giận đến nổ mắt, cùng với những lời nói đau thấu tim can.
“Phu nhân, lão già này đã tận lực rồi...”
“Bệnh của cô nương, e rằng phải dùng huyết sâm để giữ lại. Hơn nữa, phải cần người có y thuật cao minh đến chữa trị.”
“Nói về y thuật có thể hơn được lão già này ở kinh thành thì chỉ có các Thái y trong cung mà thôi. Nhất là Triệu Thái y lừng danh kia. Thêm vào đó, huyết sâm cũng là vật khó kiếm. Ôi, lão đây bất tài, thật sự có lỗi với người.”