Văn án: Thuở đầu gặp mặt, ánh mắt Uất Trì Cảnh nhiều lần liếc nhìn nữ tử đứng dưới gốc cổ thụ trăm năm. Nàng khoác trên mình chiếc áo cẩm bào đỏ rực viền lông cáo, mái tóc búi che khuất dấu hiệu của n …
Văn án:
Thuở đầu gặp mặt, ánh mắt Uất Trì Cảnh nhiều lần liếc nhìn nữ tử đứng dưới gốc cổ thụ trăm năm. Nàng khoác trên mình chiếc áo cẩm bào đỏ rực viền lông cáo, mái tóc búi che khuất dấu hiệu của người đã thành thân.
Ngày gặp lại, tại vườn hoa ngoài yến tiệc, nữ tử bế con thơ, tiếng cười trong trẻo, vẻ dịu dàng trên đôi mày tựa hồ có thể làm tan chảy lớp băng giá vạn năm. Uất Trì Cảnh đứng lặng im ngắm nhìn.
Lần thứ ba gặp lại, nàng quỳ trên nền điện lạnh lẽo, lệ ứa mi sầu, cầu xin Thái y trong cung hãy cứu lấy nữ nhi của mình. Thần sắc đế vương khó lường, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nửa đùa nửa thật: “Trẫm muốn Mạnh phu nhân hầu hạ cả đời, phu nhân có đồng ý không?”
Nữ tử đẫm lệ bi thương và tuyệt vọng, nhưng vì con gái, cuối cùng nàng vẫn cúi thấp tấm lưng, gương mặt xám ngắt đồng ý: “Thần phụ, nguyện ý.”
...
Ban đầu, Uất Trì Cảnh chỉ muốn đoạt được thể xác nàng, về sau, hắn còn muốn cả trái tim nàng.
Hắn muốn nàng yêu hắn, một lòng một dạ chẳng còn giữ lại gì.
Từ đó, từng bước lún sâu, chẳng thể quay đầu.
Trong mắt Uất Trì Cảnh, người đời chia làm hai loại.
Một là Lục Nguyên Tịch.
Hai là những người còn lại.
...
Sau này, hai mắt Thiên tử đỏ hoe, run rẩy hỏi nàng: “Nàng có từng thích ta chút nào không?”
...
Cố lên tác giả ơi, đừng drop nhé ạ 🎢