Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vu Sư

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồng thời, một cảm giác cực nóng truyền đến từ cổ tay Quý Lãng.

“Vòng đổi vận của anh có phải đang nóng lên không?” Vu Miểu Miểu hỏi.

Ánh mắt Quý Lãng lập tức trở nên sắc bén, lần đầu tiên lộ ra vẻ nguy hiểm: “Cô đã làm cách nào?”

“Sợi dây này do sư phụ em tự tay bện, bên trong có tóc của hai chúng ta, nên hai chiếc vòng có liên kết với nhau.”

Vu Miểu Miểu giải thích:

“Cách đây một tháng anh có phải gặp chuyện gì rồi không, lúc đó vòng đổi vận nóng lên bất thường, em đã phải tốn rất nhiều sức lực mới làm nó nguội lại đấy.”

Một tháng trước ư?

Quý Lãng bẩm sinh có năng lực đi vào giấc mơ.

Cứ mỗi lần ngủ, hắn sẽ đi vào giấc mơ của người khác, và có thể đối thoại với chủ nhân của giấc mơ, hỏi ra những suy nghĩ chân thật nhất của họ. Vì lý do này, hắn hầu như không có bạn bè.

Một phần là vì người xung quanh sợ Quý Lãng biết được suy nghĩ của họ, hai là bản thân Quý Lãng cũng không muốn thấy những người ban ngày còn cười hì hì với hắn, buổi tối trong mơ lại mắng hắn là quái vật.

Sau này hắn dần dần học được cách kiểm soát năng lực này, nhưng sự kiểm soát đó có tác dụng phụ.

Cứ cách một thời gian, năng lực của hắn sẽ mất kiểm soát, giống như một ngọn núi lửa bị dồn nén rồi bùng nổ.

Sau khi mất kiểm soát, hắn sẽ đi vào ác mộng của rất nhiều người trong một đêm, một ác mộng nối tiếp một ác mộng, như muốn trải nghiệm hết những cơn ác mộng mà hắn đã cố gắng chống lại trước đây.

Những cơn ác mộng đó giống như một màn đêm vĩnh viễn không tỉnh lại, đầy áp lực, kinh tởm, khiến người ta nghẹt thở.

Và cách đây một tháng, chính là lúc năng lực của hắn mất kiểm soát. Lần đó, Hải Thị bỗng nhiên có vô số người gặp ác mộng.

Quý Lãng đêm nào cũng chìm trong ác mộng, kinh tởm đến mức nôn mửa khi tỉnh dậy.

Sau đó hắn buộc bản thân phải thức, ngày này qua ngày khác, cả người đứng bên bờ vực sụp đổ.

Cuối cùng hắn chịu không nổi, thϊếp đi.

Khi tỉnh lại thì hắn đã có thể tự kiểm soát trở lại.

Trong khoảng thời gian đó, hắn không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào, trừ việc trong giấc ngủ, cổ tay hắn có cảm giác mát lạnh mơ hồ.

“Anh vẫn không tin sao?"

"Nếu không tin, anh có thể hỏi bố mẹ, lúc trước đính hôn họ đã đồng ý. Bố mẹ anh có nhà không?”

Vu Miểu Miểu nghĩ, vị hôn phu tương lai không tin mình, thì hẳn phải tin bố mẹ mình chứ.

Không chỉ muốn đường hoàng vào nhà, thậm chí còn muốn gặp bố mẹ hắn?

“Cô nói tên là gì?” Quý Lãng lấy điện thoại ra.

“Vu Miểu Miểu.”

Quý Lãng một tay vịn thang máy, một tay bấm số điện thoại, đang định ấn nút gọi thì cửa cầu thang bộ bên cạnh bỗng nhiên mở ra.

Một bà lão mặc đồ ngủ xách túi rác đi ra, bà ta nhìn thấy hai người đang đứng chắn cửa thang máy, lập tức chua ngoa mắng:

“Các người ở tầng mấy? Làm gì mà chiếm thang máy không dùng? Tôi ở trên lầu ấn gần hai phút rồi mà thang máy không nhúc nhích, suýt nữa thì gọi điện cho ban quản lý để khiếu nại. Các người còn trẻ mà sao ý thức kém vậy?"

"Thang máy này không phải là của riêng các người, người khác cũng cần dùng, các người làm vậy là chiếm dụng tiện ích công cộng.”

“Này cô bé, đến từ nơi khác phải không, đến Hải Thị chúng tôi thì phải thể hiện ý thức tốt vào, không thì người Hải Thị chúng tôi không hoan nghênh."

"Ý thức kém thì đừng đến lúc lại nói chúng tôi kỳ thị người ngoài, muốn chúng tôi chấp nhận thì phải thể hiện ý thức tốt nha, lại còn chiếm dụng...”

Vu Miểu Miểu lớn từng này chưa bao giờ bị mắng như vậy, cô đờ người ra.

“Bà cứ đi đi, đi mà khiếu nại. Vừa hay ban quản lý cũng đang tìm xem ai nửa đêm đi đổ trộm rác, làm cho khu chung cư của chúng ta không được nhận danh hiệu khu dân cư văn minh.”

Quý Lãng nói đầy ẩn ý.

Khuôn mặt bà lão đang mắng người thay đổi, túi rác trong tay theo bản năng giấu ra sau.

Gần đây Hải Thị đang thực hiện phân loại rác, thùng rác chỉ được mở vào sáng và tối.

Bà ta không muốn phân loại, nên thường lén lút đổ rác ở khu vực công cộng vào ban đêm, chờ sáng hôm sau nhân viên vệ sinh đi làm thì dọn hộ.

Tháng trước khu chung cư này tổ chức bình xét vệ sinh, vì bà ta đổ rác vào ban đêm nên khu Hoa Đình không được danh hiệu khu dân cư văn minh.

Ban quản lý tức điên, đăng thông báo trong nhóm cư dân, nói muốn tìm ra "con sâu làm rầu nồi canh" này.

Từ đó, bà lão này ngày nào cũng gặp ác mộng, sợ bị người khác phát hiện là mình đổ rác, số lần đổ cũng ít đi. Vì sống ở gần, Quý Lãng từng vào giấc mơ của bà ta, nên biết những chuyện này.

“Anh... anh vu khống!” Bà lão gắt gỏng quát.

“Hay là bà đi khiếu nại xong, tiện thể báo cảnh sát luôn tội tôi vu khống bà?”

Bà lão cứng họng, mặt tái nhợt.

Quý Lãng hừ lạnh một tiếng, nhìn Vu Miểu Miểu: “Vào đi.”

Vu Miểu Miểu vội vàng bước hai bước vào thang máy.

Bà lão đứng trước cửa thang máy đang đóng, mặt biến đổi từ xanh sang đỏ, cuối cùng cắn răng, xách túi rác quay lại cầu thang bộ để lên tầng.
« Chương TrướcChương Tiếp »