Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vu Sư

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chết tiệt!! Tim muốn nổ tung mất.

Mặc dù đã là lần thứ hai, nhưng lần này khoảng cách quá gần, quả thực là khủng bố bạo kích có hay không.

“Anh lấy cái đồ vật gì đó đến đựng đi, tôi bảo nó nhổ ra cho anh.” Vu Miểu Miểu lại nói.

Phun, nhổ ra?

Hứa Uy theo bản năng lại nhìn búp bê nguyền rủa, búp bê nguyền rủa cho rằng Hứa Uy muốn tà linh, tức khắc miệng há ra, linh thể tà linh đã đến bên miệng.

“Khoan đã!” Gần như là phản xạ có điều kiện, Hứa Uy móc ra một lá bùa trấn tà, manh mẽ dán lên.

Bang, dán lên đầu búp bê nguyền rủa.

Hứa Uy ngẩn ra, dán nhầm rồi.

Ừm, kiên quyết không thể thừa nhận đây là hành động trong tiềm thức của mình.

Vu Miểu Miểu không bận tâm cười cười: “Búp bê, trả lá bùa cho người ta.”

Theo lời vừa dứt, chỉ thấy tay phải búp bê nguyền rủa giơ lên, một phát kéo xuống lá bùa màu vàng trên đầu mình, tiếp theo tay trái ở bên miệng móc một cái, móc ra viên cầu tà linh trong miệng, sau đó tay phải lại vỗ lên tay trái, giúp Hứa Uy dán phẳng lá bùa trấn tà.

Cái quái gì thế, chuyện này cũng được à?

Cái thứ này tà môn như vậy, chẳng những không sợ bùa trấn tà, còn biết… dùng sao? Hứa Uy bỗng nhiên có chút run chân.

Làm xong hết thảy, búp bê nguyền rủa tri kỷ hai tay đưa về phía trước, đưa tà linh đã được dán bùa về phía Hứa Uy.

Hứa Uy, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ cú sốc vừa rồi.

Sao không nhận?

Búp bê nguyền rủa nghiêng nghiêng đầu, sau đó cái miệng nhỏ há ra, phát ra một tràng cười vang dội.

“Ha ha ha, ha ha ha...”

Muốn chết! Hứa Uy bừng tỉnh từ cơn ác mộng, xoay người, rút kiếm, đặt ngang trước ngực, một bộ động tác như nước chảy mây trôi.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, một lát sau dường như hiểu ra điều gì, có chút ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, làm anh sợ à? Búp bê thấy anh nửa ngày không động đậy, cho nên lên tiếng nhắc nhở anh đó. Không phải đã nói với mày rồi sao? Đừng tùy tiện lên tiếng.”

Vu Miểu Miểu không quá nghiêm khắc giáo huấn búp bê nguyền rủa một câu.

Mẹ nó, cái âm thanh này, có thể là nhắc nhở sao, cái này mẹ nó là đòi mạng đó.

Hứa Uy cảm thấy bộ dạng mình hiện tại dường như có chút túng, tôi đường đường đệ tử Huyền môn, thanh niên tu sĩ mười cường trẻ tuổi của hội Huyền Học , thế mà bị một con búp bê rách dọa sợ sao?

Không được, cần phải tỉnh táo lại.

Cưỡng chế trấn tĩnh lại, Hứa Uy giả vờ nhẹ nhàng rũ kiếm gỗ đào bên người, nhưng vẫn nắm chặt: “Chuyện là, sao cô bỗng nhiên muốn đưa tà linh cho tôi?”

“Bởi vì búp bê ăn no căng rồi, nó buổi tối còn muốn ăn thứ khác, bây giờ ăn tà linh, tối sẽ ăn không vào.”

Vu Miểu Miểu là sau khi rời khỏi rừng mới nhớ ra, buổi sáng đã đồng ý với chồng là phải nuốt sức mạnh ác mộng, nên phải để dành bụng cho búp bê nguyền rủa.

Cũng là cô không lường trước được, vốn tưởng là một con tà linh nhỏ, không ngờ lại là một con tà linh rất nặng tà khí, xem ra tên mổ gan này khẳng định không phải đối tượng mê hoặc đầu tiên của nó.

Buổi tối còn muốn ăn thứ khác?

Cô gái cổ quái này và con búp bê cổ quái này, quả nhiên là dựa vào nuốt thứ tà vật gì đó để tu luyện tà tu.

“Anh có muốn không? Không cần thì tôi tìm chỗ cất đi, tuần sau lại ăn.” Vu Miểu Miểu thấy đối phương chậm chạp không trả lời, cho rằng đối phương không muốn.

“Muốn.”

Hứa Uy lập tức giơ tay cầm lấy hồn thể tà linh, nói đùa, thứ này xảo quyệt ghê gớm, cất một tuần, lỡ nó chạy mất thì sao?

Hơn nữa, thứ này mang về hiệp hội, còn có thể nhận mười vạn tiền thưởng nữa. Tiền mặt đáng yêu, không cần thì phí.

“Vậy tôi xem như giúp anh một việc nhé.”

Vu Miểu Miểu thấy Hứa Uy nhận “món quà” của mình, bỗng nhiên vẻ mặt ý cười tiến sát lại gần.

Tay cầm tà linh của Hứa Uy cứng đờ, đang không biết nên trả lời thế nào, liền nghe Vu Miểu Miểu tự mình nói tiếp: “Tôi muốn hỏi thăm anh một người.”

“… Cô nói đi.” Hỏi thăm người mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

“Huyền môn hiệp hội của các anh, có một người đàn ông như thế này không, khoảng 1 mét bảy gì đó, hơi béo, trông gian manh chuột mặt. À, người này huyền thuật cũng rất bình thường, biết dùng Liệt Diễm Phù, khoảng ba bốn mươi tuổi gì đó.” Vu Miểu Miểu cố gắng hồi tưởng đặc điểm mình nhớ.

Hứa Uy không thể liên hệ mô tả của Vu Miểu Miểu với bất kỳ người nào anh ta quen biết, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cô tìm ông ta làm gì?”

“Tôi muốn đánh ông ta.” Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi đáp, trong giọng nói đầy sát khí.

“…” Hứa Uy.

“À, không thể nói như vậy, sẽ bị chú cảnh sát tìm.”

Vu Miểu Miểu nói lại: “Tôi muốn đấu pháp với ông ta, đúng, đấu pháp. Huyền môn nói như vậy đúng không?”

Cái quái gì, cô đánh người ta, người ta nhiều nhất cũng chỉ là mặt mũi bầm dập, cộng thêm đứt tay đứt chân, sau đó nằm viện một thời gian, cô muốn đấu pháp, đây là muốn hoàn toàn gϊếŧ chết người ta đi.

Tuy rằng không biết vị huynh đệ xui xẻo nào là ai, nhưng trong đầu Hứa Uy đã vô thức hiện ra một hình ảnh như vậy.

Búp bê nguyền rủa với nụ cười quỷ dị, trong một tràng cười ha hả, bò lên trên cơ thể vị huynh đệ xui xẻo kia, sau đó há mồm cắn một cái, kéo linh hồn vị huynh đệ xui xẻo kia ra, sau đó lại nhào nặn đi nhào nặn lại, nhào thành một cục bột nhỏ, “ngao ô” một ngụm nuốt.

“Ông ta làm gì mà đắc tội với cô?” Hứa Uy nuốt nước bọt.

“Ông ta ức hϊếp chồng của tôi.”

Vu Miểu Miểu giận dữ nói: “Chỉ đánh một trận thôi, quá tiện nghi cho ông ta.”

“Cho nên cô kỳ thật đã đánh ông ta rồi?” Hứa Uy run giọng nói.

“Ừm, anh hỏi nhiều như vậy rốt cuộc có quen biết không?” Vu Miểu Miểu không kiên nhẫn nói.

“Không quen.”
« Chương TrướcChương Tiếp »