“A, vâng.” Vu Miểu Miểu theo bản năng nghe lời đi vào phòng vệ sinh.
Chờ cô rửa mặt đánh răng xong, Quý Lãng đã hâm nóng bữa sáng bằng lò vi sóng, đặt lại lên bàn ăn.
“Chồng, anh ăn chưa?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Đã gần 10 giờ rồi, cô nói xem?” Quý Lãng hỏi ngược lại.
“Em xin lỗi nha, em dậy muộn quá. Em không ngờ mình sẽ ngủ lâu như vậy, chuyện hôm qua đã đồng ý giúp anh nuốt sức mạnh ác mộng cũng quên mất.” Vu Miểu Miểu mặt đầy áy náy.
Quý Lãng trầm mặc không nói, chỉ đẩy chén cháo hải sản đã được hâm nóng về phía trước.
Vu Miểu Miểu ngồi bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Lãng, phảng phất nhất định phải được sự tha thứ của hắn mới thôi.
“Tối nay, không được quên.” Quý Lãng nói.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu gật đầu thật mạnh, cả người lập tức vui vẻ trở lại, cô cầm lấy muỗng, bưng cháo hải sản ăn ngấu nghiến.
“Lát nữa tôi đi đến công ty, hôm nay cô cứ ở nhà đợi đi.” Quý Lãng bỗng nhiên nói.
“Em ăn nhanh lắm, hai phút nữa là xong.” Vu Miểu Miểu tăng tốc độ ăn.
“Tôi mua một thứ, 11 giờ sẽ giao đến, cô ở nhà nhận giúp tôi.” Quý Lãng giải thích.
“Vậy à, vậy được rồi.”
Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thế thì sau khi đồ vật được giao tới, buổi chiều em một mình ra ngoài được không? Dù sao tên mổ gan đã bị chú cảnh sát bắt được rồi.”
“Tên mổ gan tuy rằng bắt được, nhưng còn một con mèo mắt đỏ, cô… chắc có thể đối phó được chứ.” Quý Lãng hỏi.
Vu Miểu Miểu nhớ rõ con mèo đó, khác với người thường, là Vu sư, cô biết con mèo đó không phải do Quý Lãng bịa đặt, mà là tà linh tồn tại thật: “Chỉ là một con tà linh xảo quyệt thôi, không có thực lực mạnh lắm, nếu không buổi chiều em đi bắt nó luôn nhé? Cảnh sát chắc chắn sẽ không đi bắt con tà linh này.”
Trong mắt cảnh sát, con tà linh này chỉ là một con mèo bình thường, hơn nữa lúc này cũng nên sớm chạy mất.
“Không cần, đừng cố ý đi tìm.” Quý Lãng nói.
“Sao thế được, tên mổ gan gϊếŧ nhiều người như vậy, tuy là hắn ta tự mình làm điều điên rồ, nhưng con tà linh này cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu mặc kệ, nó khẳng định lại muốn đi mê hoặc người khác. Cho nên nhất định phải bắt được nó, không thể cho nó cơ hội mê hoặc lòng người nữa.” Vu Miểu Miểu lớn tiếng nói.
Quý Lãng trầm mặc không nói tiếp, trong lòng lại có cái nhìn hoàn toàn khác với Vu Miểu Miểu.
Theo hắn thấy, tà linh dù cho có mê hoặc lòng người, nhưng nếu lòng người trước đó không có ác niệm không nên có kia, tà linh lại từ đâu mà mê hoặc?
“Hơn nữa, anh bắt tên mổ gan, em lại đối phó tà linh, chúng ta như vậy cũng coi như là vợ chồng cùng nhau trừ gian diệt ác.”
Vu Miểu Miểu vì phát hiện này của mình mà cảm thấy vô cùng cao hứng: “Đúng không?”
[Cậu là ác mộng, có thể tự do ra vào cảnh trong mơ của người thường, có thể thâm nhập tiềm thức nhân loại, có thể tùy ý thao túng cảnh trong mơ. Lòng người là yếu ớt, sâu thẳm trong nội tâm mỗi người đều sẽ có bí mật không ai biết, cùng với ác niệm u ám. Chỉ một hành động tùy ý của cậu trong mơ, liền có khả năng phóng đại những ác niệm này, tạo thành sai lầm không thể cứu vãn.]
Chính mình, dường như rất giống con tà linh này.
“Chồng?!”
Quý Lãng đột nhiên hoàn hồn, thấy Vu Miểu Miểu đang vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: “Cô muốn đi thì đi đi, tôi đi trước.”
Nói xong, Quý Lãng liền đi ra cửa.
Người biết con mèo mắt đỏ là tà ám, ngoài Quý Lãng và Vu Miểu Miểu, còn có Đông Vĩnh Nguyên.
“Sư phụ, con tà linh mê hoặc tên mổ gan kia, hiệp hội đã phái người đi xử lý chưa?” Tối qua vừa tan làm, anh ta đã kể lại chuyện Đào Gan Ma bị tà linh mê hoặc cho sư phụ nghe.
“Đã ban bố nhiệm vụ, hôm nay sẽ có đệ tử hiệp hội đi xử lý.”
Hứa đại sư nói tiếp: “Con tà linh kia xảo quyệt tàn nhẫn, không tự mình động thủ, cho nên tại hiện trường hầu như không tìm thấy tàn dư tà khí của nó. Chờ chúng ta từ cục cảnh sát lấy được lọ thuốc nó làm qua tay, liền có thể xác định vị trí của nó.”
Tà linh tuy rằng không động thủ gϊếŧ người, nhưng những viên thuốc đó là do nó động thủ làm ra.
“Vậy con yên tâm rồi, con tà linh này nếu không bắt, đừng để nó lại đi mê hoặc người khác.” Đông Vĩnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, ác mộng thế nào? Lần này hắn tiến vào cảnh trong mơ của tên mổ gan là tự mình chủ động, hay là bị động tiến vào?”
Hứa đại sư hỏi: “Sức mạnh của hắn có tăng cường không?”
Sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên hơi cứng lại, ngón tay cầm di động vô thức dùng sức.
“Vĩnh Nguyên?”
“À, không, ông chủ anh ấy chắc không phải chủ động.” Đông Vĩnh Nguyên lấy lại tinh thần.
“Thế sao hắn lại khéo như vậy mà vào cảnh trong mơ của kẻ mổ gan?”
“Đó là bởi vì… Khoảng thời gian trước, đúng, khoảng thời gian trước tên mổ gan đã theo dõi một đồng nghiệp trong phòng làm việc của con, đồng nghiệp đó của con đã gặp ác mộng vài ngày, có thể là vì người đó, ông chủ… ác mộng mới không cẩn thận bị cuốn vào.”
Đông Vĩnh Nguyên giải thích: “Vả lại, tên mổ gan đã xuất hiện gần hai tháng rồi, nếu ác mộng muốn tìm hắn ta, cũng không cần đợi đến bây giờ mới ra tay chứ.”
“Cũng đúng.” Hứa đại sư tin lời Đông Vĩnh Nguyên.
Cúp điện thoại, Đông Vĩnh Nguyên cả người vô lực dựa vào tường, lộ ra một nụ cười khổ: “Ông chủ à, về sau anh vẫn nên bớt dùng sức mạnh ác mộng này đi, bằng không tôi khó mà ứng phó.”
“Làm gì ở đây thế?” Lúc này, giọng Quý Lãng bỗng nhiên vang lên.
Đông Vĩnh Nguyên giật mình di động suýt rơi xuống đất: “Ông chủ, sao anh lại đến đây? Hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Cậu vừa rồi đang làm gì?” Hắn vừa rồi dường như nghe thấy Đông Vĩnh Nguyên hô một tiếng ông chủ.
“Tôi… Tôi đang liên hệ xưởng sửa xe, xe của ngài đã sửa xong rồi, bảo tôi buổi chiều đi lấy.” Đông Vĩnh Nguyên nhanh trí nói dối.