Chương 45

Ra khỏi phòng làm việc, Quý Lãng vốn định đưa Vu Miểu Miểu ra ngoài ăn cơm, nhưng Vu Miểu Miểu lại nói cô hơi mệt, muốn về nhà sớm một chút.

Một người cả ngày chỉ ngồi trên ghế sô pha xem người khác, có gì mà mệt, lời cô nói chẳng qua là muốn hắn sớm về nhà nghỉ ngơi mà thôi.

Quý Lãng rất muốn nói với cô rằng cơ thể hắn nhờ lời chúc phúc của cô đã hồi phục rất tốt, nhưng cuối cùng lại chợt cảm thấy có chút không nỡ.

Không nỡ phụ tấm lòng quan tâm và lo lắng này.

Hai người bắt taxi về nhà, xe dừng lại ở cổng khu chung cư, tiện đường họ ghé quầy nhận bưu phẩm ở cổng lớn rồi chậm rãi đi về.

“Chồng, hôm nay anh định ngủ lúc mấy giờ?” Vu Miểu Miểu đột nhiên hỏi.

“Sao thế?” Quý Lãng khó hiểu.

“Hai hôm trước anh bảo hôm nay em dùng búp bê nguyền rủa để nuốt năng lượng của anh mà? Chờ lúc anh định ngủ thì em tới nuốt thôi.” Vu Miểu Miểu nói.

Quý Lãng nhớ ra, hai hôm trước hắn quả thực đã nói như vậy.

“Hôm nay tôi hơi mệt, ăn cơm xong tôi sẽ ngủ luôn.”

Một tuần mới có một đêm không mộng mị, đương nhiên ngủ càng sớm càng tốt, chỉ cần nghĩ đến thôi, tâm trạng Quý Lãng đã tốt lên.

Trên mặt Vu Miểu Miểu hiện lên ý cười, dường như rất hài lòng với quyết định này của Quý Lãng: “Được, chúng ta về nhà nhanh lên, ăn cơm nhanh lên, rồi ngủ nhanh lên.”

“Ừ.”

Bước chân Quý Lãng cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, nhất thời không để ý đến ý nghĩa khác trong lời nói của Vu Miểu Miểu.

“À đúng rồi.”

Vu Miểu Miểu chợt bước nhanh đi trước nửa mét, rồi quay lưng lại, đối mặt với Quý Lãng, vừa lùi lại vừa hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta ăn gì? Em gọi cơm hộp luôn nhé.”

“Không cần vội thế, chúng ta về rồi hãy… Cẩn thận!”

Một chiếc xe đạp điện chở cơm hộp bỗng nhiên phóng nhanh ra từ chỗ rẽ, Vu Miểu Miểu lúc này đang quay lưng lại đường nên hoàn toàn không để ý, Quý Lãng vội vàng bước lên một bước, giơ tay kéo cô vào lòng.

“Phịch” một tiếng, đầu Vu Miểu Miểu đập vào ngực Quý Lãng.

Chiếc xe đạp điện dừng sát lại cách hai người chỉ mười centimet, người giao cơm hộp sợ tái mặt: “Xin lỗi, vừa rồi không đυ.ng phải chứ ạ.”

“Trong khu chung cư mà cậu lái nhanh thế làm gì?!” Quý Lãng tức giận nói.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi vội giao đơn, cho nên…”

“Đây là khúc cua, khúc cua phải giảm tốc độ cậu không biết sao?!”

“Tôi…” Người giao cơm hộp bị khí thế của Quý Lãng làm cho sợ hãi, cả người thậm chí run nhẹ.

“Không sao không sao, vừa rồi không đυ.ng phải, anh đi đi.” So với sự phẫn nộ của Quý Lãng, Vu Miểu Miểu lại có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, đặc biệt hào phóng nói mình không sao, ra hiệu cho người giao cơm hộp có thể đi rồi.

Người giao cơm hộp không hề cảm động, lén lút liếc nhìn Quý Lãng, thấy hắn không có ý ngăn cản, lúc này mới run rẩy lái xe rời đi.

“He he he...” Sau khi cậu giao cơm hộp đi rồi, Vu Miểu Miểu cứ cúi đầu cười mãi.

“Đi đường cho đàng hoàng, lại muốn bị xe đâm sao?” Quý Lãng nhíu mày, vừa rồi nếu không phải cô nhóc này đột nhiên quay lưng lại, cũng không đến nỗi xe điện tới gần mà không biết.

“Nếu anh còn ôm em, bị đâm thì bị đâm thôi.” Vu Miểu Miểu cười hớn hở nói.

Quý Lãng tức giận lườm cô nhóc một cái, bỗng nhiên tăng nhanh bước chân đi thẳng, bỏ xa cô nhóc ở lại phía sau.

“Ôi, chồng anh chờ em với.” Vu Miểu Miểu vội vàng đuổi theo sau.

Về đến nhà, hai người gọi cơm hộp, ăn xong Quý Lãng đi tắm trước.

Vu Miểu Miểu ở phòng khách vừa xem TV, vừa kiên nhẫn chờ Quý Lãng ra, để chuẩn bị dùng búp bê nguyền rủa nuốt sức mạnh ác mộng.

Thời gian Quý Lãng tắm không lâu, kể cả gội đầu cũng không quá mười lăm phút, nhưng chờ hắn từ phòng tắm ra, chuẩn bị gọi Vu Miểu Miểu dùng búp bê nguyền rủa nuốt sức mạnh ác mộng, lại phát hiện Vu Miểu Miểu đã ngủ gật trên sô pha phòng khách.

Cô nhóc một tay ôm búp bê nguyền rủa, một tay vẫn cầm điều khiển TV, hai chân co lại dựa nghiêng trên lưng ghế sô pha.

Đây không phải là tư thế ngủ thoải mái, chỉ có người cực kỳ buồn ngủ mới có thể ngủ trong tình huống như vậy.

Quý Lãng ngồi xổm xuống, tiến sát lại Vu Miểu Miểu, cẩn thận quan sát một lúc, lúc này mới phát hiện, giữa hai lông mày cô nhóc đầy vẻ mệt mỏi.

“Hôm nay em hơi mệt, muốn về nhà sớm một chút.”

Thì ra là thật sự mệt, sao bỗng nhiên lại mệt như vậy, cô nhóc này đã làm chuyện gì tiêu hao nhiều lắm sao?

Quý Lãng hơi ngừng lại, bỗng nhiên ý thức được điều gì.

Phù chú của Vu sư.

Vu Miểu Miểu đã dùng hai lần phù chú của Vu tộc lên hắn, tối qua một lần, giữa trưa một lần, khoảng cách ở giữa không quá mười mấy giờ.

Lẽ ra phải nghĩ đến, rõ ràng mình là ác mộng, bị động đi vào giấc mộng, sau khi tỉnh lại đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, huống chi là chủ động sử dụng loại vu thuật cường đại này.

Cho nên, cô nhóc này vội vã về nhà, vội vã hỏi hắn khi nào ngủ, là sợ chính cô nhóc buồn ngủ quá sẽ ngủ quên, không có cách nào giúp hắn hấp thu sức mạnh ác mộng sao?

Quý Lãng che lại ngực, luôn cảm thấy nơi đó dường như có thứ gì bỗng nhiên trào ra, đây là cái gì đây?

Im lặng một lát, Quý Lãng giơ tay lấy đi điều khiển TV trong tay Vu Miểu Miểu, rồi nhẹ nhàng bế cô lên, xoay người đi vào phòng làm việc, đặt cô nằm trên chiếc giường sô pha, đắp chăn mỏng, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, mở điều hòa, điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp xong mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc Vu Miểu Miểu tỉnh lại, đã là 9 giờ rưỡi sáng hôm sau, chờ cô ý thức được tối qua mình đã quên chuyện gì, vội vàng nhảy dựng lên khỏi giường, chạy ra ngoài.

“Chồng ơi, chồng ơi…”

“Tỉnh rồi?”

Quý Lãng đang ở phòng khách xem tin tức, thấy Vu Miểu Miểu xông ra, cực kỳ tự nhiên nói: “Đi rửa mặt đánh răng, rồi ăn sáng.”