Chương 34

Không được, đêm nay nhất định phải tăng ca.

Quý Lãng tuy yêu cầu Bắc Phồn ngủ sau một giờ, nhưng trên thực tế một giờ sau hắn lại không lập tức đi vào giấc mộng, vì hắn chợt nhận ra một điều.

Dù Bắc Phồn nghe lời hắn đi ngủ, nhưng kẻ mổ gan không chắc chắn đã ngủ vào giờ đó. Dù sao 7 giờ rưỡi, rất nhiều người vừa mới ăn tối xong. Vì thế Quý Lãng điều chỉnh lại thời gian, đợi đến 11 giờ đêm mới tắt đèn lên giường, chuẩn bị nhập mộng.

Một người quan tâm đến sức khỏe lá gan như vậy chắc chắn sẽ lên giường ngủ trước 11 giờ, nên Quý Lãng tin chắc, lúc này tên mổ gan nhất định đã đi vào giấc ngủ.

Lực lượng ác mộng có thể giúp hắn tùy thời đi vào giấc mộng, nhưng kiểu nhập mộng này là ngẫu nhiên.

Nói cách khác, Quý Lãng không thể kiểm soát mình sẽ đi vào mộng của ai, mà chỉ ngẫu nhiên bị kéo vào ác mộng gần hắn nhất.

Nếu muốn thông qua cách này để tìm tên mổ gan, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, bởi vì thành phố này có hàng chục triệu người với hàng chục triệu giấc mộng.

Vì vậy, hắn cần phải đi vào ác mộng của một người có tiếp xúc với tên mổ gan trước, sau đó thông qua người này để tiến vào mộng của tên mổ gan.

Mà muốn đi vào mộng của một người cụ thể, hắn cần phải có nhận biết hoặc tiếp xúc với chủ nhân giấc mộng đó từ trước.

Bắc Phồn là nhân viên văn phòng của hắn, hai người quen biết đã lâu, việc nhập mộng của Bắc Phồn với Quý Lãng mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng Quý Lãng nằm trên giường khoảng hai phút, hắn vẫn không tìm thấy lối vào giấc mộng.

Điều này chỉ có một lời giải thích: Bắc Phồn, đến bây giờ vẫn chưa ngủ!!!

Quý Lãng mặt tối sầm rời giường, gọi một cú điện thoại.

“Ông chủ, kịch bản của tôi đã sửa được một nửa rồi...”

Bắc Phồn thấy sếp đột nhiên gọi điện thoại cho mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ ông chủ đến kiểm tra.

“Cậu, lập tức đi ngủ cho tôi.” Quý Lãng trầm giọng nói.

“Ông chủ tôi sai rồi, tôi... tôi thật sự đang sửa kịch bản, không tin tôi chụp ảnh cho ngài xem.”

“Ngay bây giờ, lập tức, lập tức đi ngủ cho tôi, tôi cho cậu mười phút.” Nói xong, Quý Lãng trực tiếp cúp điện thoại.

Bắc Phồn ngây người cầm điện thoại, nhất thời cảm thấy tăng ca cũng không được, ngủ cũng không xong, không biết nên làm gì.

Ông chủ rốt cuộc là có ý gì đây?!

“Sao vậy?” Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy động tĩnh, gõ cửa đi vào.

“Anh Đông, ông chủ gọi điện thoại kêu tôi nhanh đi ngủ? Ông chủ cố ý nói mát để cảnh cáo tôi, hay là đầu óc bỗng nhiên có vấn đề?” Bắc Phồn thật sự không nghĩ ra.

“Ông chủ kêu cậu đi ngủ?” Đông Vĩnh Nguyên cũng sững sờ.

“Đúng vậy, 6 giờ gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi 7 giờ rưỡi đi ngủ. Vừa rồi lại đột nhiên gọi điện thoại, kêu tôi mười phút sau đi ngủ. Ông chủ thật sự muốn tôi ngủ, hay là cố ý kiểm tra? Cậu nói mười phút sau ông chủ lại gọi điện thoại tới, tôi nghe hay không nghe? Ngủ hay không ngủ?”

Bắc Phồn trước đây chỉ thấy Quý Lãng tính tình không tốt, lời nói độc địa, nhưng chỉ cần tiền lương đúng hạn, cậu ta đều có thể nhịn được.

Chỉ là đột nhiên thay đổi thất thường, cứ như dì cả tới vậy, điều này khiến cậu ta có chút không chịu nổi.

“Tôi xem thử.”

Đông Vĩnh Nguyên lấy điện thoại của Bắc Phồn, xem lịch sử trò chuyện giữa hắn và Quý Lãng, sau đó nói:

“Cậu đi ngủ đi.”

“A? Thật sự ngủ à?” Bắc Phồn vẫn còn hơi hoang mang.

Đông Vĩnh Nguyên đoán có thể Quý Lãng muốn đi vào giấc mộng của Bắc Phồn, nhưng chuyện này anh ta không thể giải thích cho Bắc Phồn nghe, chỉ có thể nói:

“Ông chủ nổi giận lần nào mà không trực tiếp đối mặt mắng chửi, cậu thấy ông chủ làm cái kiểu bóng gió vòng vo này bao giờ chưa. Ông chủ bảo cậu ngủ thì cậu cứ ngủ, cùng lắm thì mai dậy sớm một chút, sửa nốt phần kịch bản còn lại.”

“Nhưng mà... ông chủ quản tôi ngủ làm gì?”

“Cậu không thấy sắc mặt cậu không tốt sao? Trông cứ như bị bệnh ấy.” Đông Vĩnh Nguyên nói bừa.

“Thật không? Vậy... vậy tôi đi ngủ?” Kể từ khi không có búp bê mộng đẹp của bà chủ, chất lượng giấc ngủ của cậu ta không được tốt.

Đông Vĩnh Nguyên đóng cửa rời đi, tuy không biết vì sao ông chủ lại đột nhiên muốn đi vào giấc mộng của Bắc Phồn, nhưng Bắc Phồn cô độc một mình, tiền công cũng do ông chủ trả, hẳn là cũng không có gì đáng lo.

Chẳng lẽ chỉ là điều tra sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân viên định kỳ?

Hai mươi phút sau, Quý Lãng lại lần nữa thử đi vào giấc mộng, lần này hắn dễ dàng tìm thấy lối vào giấc mộng của Bắc Phồn.

Nếu là ngẫu nhiên nhập mộng, Quý Lãng nhập vào nhất định là ác mộng, nhưng nếu là định hướng nhập mộng, lại không nhất định là ác mộng, cũng có khả năng là mộng đẹp.

Chẳng qua một khi hắn đi vào, bất kể đối phương đang mơ mộng đẹp hay ác mộng, cuối cùng đều sẽ diễn biến thành ác mộng.

Dù sao hắn là ác mộng, hiện thân của cái ác.

Trong giấc mộng, Bắc Phồn đang gặp mặt một người tại quán cà phê, người này Quý Lãng nhìn thấy có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

“Lưu sản xuất, ngài vừa nói kịch bản của tôi thế nào?” Bắc Phồn trong mơ hỏi với vẻ căng thẳng.

Lưu sản xuất? Quý Lãng nhớ ra rồi, hình như là nhà sản xuất của một công ty điện ảnh nào đó, từng mua bản quyền một quyển sách của hắn.

“Kịch bản của cậu rất tốt, công ty chúng tôi muốn mua bản quyền, phí ký hợp đồng 5 triệu thì sao?” Lưu sản xuất hỏi.

“Năm... 5 triệu?”

Bắc Phồn vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ: “Có quá nhiều không.”

“Nhiều đâu? Kịch bản của Tử Hòa đại thần quyển nào mà chẳng từ hàng chục triệu trở lên, kịch bản của cậu không hề kém cạnh Tử Hòa, chỉ là danh tiếng cậu không bằng Tử Hòa mà thôi. 5 triệu, hoàn toàn xứng đáng.”

“Kịch bản của tôi không kém hơn ông chủ sao?” Bắc Phồn vui đến mức miệng không khép lại được.