Hai lần gặp tên mổ gan, Vu Miểu Miểu chẳng những không cảm thấy địch ý, thậm chí cảm thấy là vui vẻ và thân thiện.
Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của cô ấy chưa từng sai, sao lần này lại không nhạy?
Quý Lãng hồi tưởng lại cảm xúc của tên mổ gan trong hình ảnh, trong cảm xúc quả thật không có gì là địch ý, lúc tên mổ gan nhìn Vu Miểu Miểu, trong lòng hắn ta là hưng phấn và vui sướиɠ.
Lại là một tên biếи ŧɦái.
“Thế giới này nhiều kẻ biếи ŧɦái tâm lý vặn vẹo thật.” Quý Lãng đã gặp qua rất nhiều người như vậy trong ác mộng.
Loại sát nhân ma không hề có lòng trắc ẩn này, khi gϊếŧ người, cả thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ, trên người họ sẽ không xuất hiện địch ý.
Bởi vì đối với họ mà nói, gϊếŧ người là một loại trò chơi họ thích, chứ không phải nhằm vào ai.
Vu Miểu Miểu mới 18 tuổi, lại lớn lên trong môi trường đơn giản từ nhỏ, hơn nữa quá tin tưởng cái gọi là cảm giác phù thủy kia, gặp phải loại biếи ŧɦái này, không nhìn ra cũng rất bình thường.
“Hắn ta lại chính là tên mổ gan, em muốn báo công an.” Vu Miểu Miểu sắp lấy điện thoại ra gọi 110.
Quý Lãng đè tay Vu Miểu Miểu lại: “Cô báo công an, tính nói như thế nào?”
“Đương nhiên nói là em gặp tên mổ gan chứ.”
“Làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô muốn nói với công an, là tôi dùng năng lực ác mộng, nhìn thấy trong mơ?” Quý Lãng hỏi.
Bị Quý Lãng nhắc nhở như vậy, Vu Miểu Miểu cũng phản ứng lại, lập tức thất bại ngồi xuống: “Rõ ràng đều biết là ai, lại còn không thể báo công an, tức ghê.”
Quý Lãng liếc cô bé một cái: “Khoảng thời gian gần đây đừng đi ra ngoài một mình.”
“Không được, ngày mai còn phải đến tiệm bánh kem.” Vu Miểu Miểu chợt vỗ mạnh vào ghế sofa, nói với vẻ hùng hổ, rõ ràng là không nghe thấy câu nói vừa rồi của Quý Lãng.
“Đi làm gì, bắt hắn ta tiếp tục báo công an? Hay là dùng búp bê nguyền rủa hắn ta?” Quý Lãng hỏi.
Vu Miểu Miểu bị hỏi đến cứng họng, Quý Lãng nói không sai, không có chứng cứ, dù có bắt được cũng không thể định tội.
Dùng búp bê nguyền rủa đối phương càng không thể, sức mạnh nguyền rủa của tộc phù thủy có quy định rõ ràng không thể dùng lên người thường, trừ khi là tự vệ, nếu không chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Vì một tên mổ gan biếи ŧɦái mà phản phệ chính mình, không đáng chút nào.
“Vậy em không có cách nào đối phó với hắn sao? Quá kinh tởm, quá đáng giận.”
Vu Miểu Miểu là người ghét cái ác như kẻ thù, nếu là người xấu bình thường, không bắt được, cô bé tìm được đánh một trận cũng được, nhưng loại biếи ŧɦái này cần phải chết.
“Thế giới này người kinh tởm nhiều lắm, cô tức giận xuể sao?”
Quý Lãng cười lạnh nói: “Nếu cô có thể trực tiếp dùng búp bê nguyền rủa gϊếŧ chết hắn ta, mà không bị phản phệ, tôi có thể không ngăn cản cô.”
Làm cũng không được, không làm cũng không xong, Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy uất ức không thôi, cô ấy tức giận cầm lấy ly nước Quý Lãng uống dở trên bàn trà, uống cạn một hơi.
Quý Lãng nhíu mày khó thích ứng: Lại dùng ly của tôi.
“Tên mổ gan kia tìm em, là muốn gan em sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Vô nghĩa.”
“Được, vậy em sẽ chờ hắn ta đến tận cửa.” Đến lúc đó xem tôi thu thập hắn thế nào.
Đến tận cửa?
Còn muốn lấy thân phạm hiểm để câu cá chấp pháp ư?
“Nếu cô muốn tự tìm chết, thì về nhà của cô đi.” Quý Lãng đột nhiên nổi giận, gầm xong, cũng không đợi đối phương phản ứng, trực tiếp đóng sầm cửa về phòng.
Vu Miểu Miểu bị tiếng gầm làm cho sững sờ.
Sao tự nhiên lại nổi giận?
Sau khi suy nghĩ một lúc trong phòng khách, Vu Miểu Miểu chợt hiểu ra, lời nói vừa rồi của chồng, dường như, hình như, có lẽ, tám phần là đang quan tâm mình, sợ mình lấy thân phạm hiểm.
Nghĩ thông suốt rồi, ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, vui vẻ tiến đến cửa phòng ngủ chính: “Chồng, anh đừng giận, em nghe lời anh.”
Chồng còn chưa đủ hiểu về năng lực phù thủy, lo lắng cho mình cũng là bình thường.
Bên trong phòng ngủ chính, Quý Lãng nghe thấy tiếng Vu Miểu Miểu, thần sắc hơi dịu lại: “Đồ ngốc, lười quản sống chết của cô.”
Trong những ác mộng ngày qua ngày, Quý Lãng kỳ thật đã chai sạn với những chuyện này.
Rất lâu trước đây, hắn đã tự nhủ với bản thân, chỉ làm một người đứng xem là được, mà làm một người đứng xem trong mơ hắn đã bị kinh tởm đủ rồi, sao có thể chủ động cuốn vào.
Trừng phạt tội ác là việc của công an, mình chỉ là một ác ma ác mộng định mệnh, chứ không phải là một người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Nhưng Vu Miểu Miểu thì không giống.
“Chồng, em sẽ bảo vệ anh.”
“Sư phụ nói, cưới chồng về nhà là để yêu thương.”
“Ông cũng dám ức hϊếp chồng của tôi.”
“Tôi lấy danh nghĩa phù thủy nguyền rủa ông, phản phệ.”
“Cảm giác lửa cháy thiêu đốt, tôi nhất định phải trả lại cho ông gấp trăm ngàn lần.”
“Chồng, lần sau gặp người kia, em sẽ còn nguyền rủa ông ta.”
...
“Coi như là trả lại ân tình lần trước cô giúp tôi chắn Liệt Diễm Phù.” Quý Lãng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Bắc Phồn.
Quý Lãng: [Hôm nay đi ngủ sớm một chút.]
Bắc Phồn sợ đến tay run: [Ông chủ, tôi sai rồi! Kịch bản hôm nay tôi nhất định thức đêm sửa xong, sáng mai đưa đến văn phòng ngài.]
Quý Lãng: [Một giờ sau nếu cậu không ngủ, ngày mai cậu nhất định phải chết.]
Những người xung quanh hắn, chỉ có Vu Miểu Miểu và Bắc Phồn có liên quan đến tên mổ gan, hắn không thể vào ác mộng của Vu Miểu Miểu, nên chỉ có thể vào của Bắc Phồn.
Ở nhà Đông Vĩnh Nguyên, Bắc Phồn nhìn chằm chằm tin nhắn sếp mình gửi, rồi lại nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường.
Ối trời, bây giờ mới 6 giờ rưỡi, một giờ sau cũng mới là 7 giờ rưỡi, sớm thế này đâu phải giờ ngủ.
Ông chủ chắc chắn là không hài lòng với kịch bản gần đây mình sửa, đang gõ cảnh cáo mình.