Chương 30

"Các cậu nói ông chủ của chúng ta cái bộ mặt hung thần kia, làm sao lại tìm được cô vợ nhỏ đáng yêu như vậy?" Đan Tuấn Nghị vừa ăn bánh kem, vừa buôn chuyện.

"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ."

Dịch Quan phụ họa gật đầu: "Diện mạo ông chủ hẳn là không được lòng con gái mới phải chứ."

"Đâu chỉ là không được lòng con gái, khí tràng của ông chủ tôi đáng sợ đến mức nào chứ." Đông Vĩnh Nguyên ý vị thâm trường nói, lệ khí của ác mộng đâu phải ai cũng chịu được.

"Sai, ông chủ của chúng ta vẫn có ưu điểm." Bắc Phồn không đồng tình nói.

"Ưu điểm gì?" Ba người khác nhìn qua.

"Có tiền." Bắc Phồn chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ.

Ba người im lặng một lát, sau đó đồng loạt ra tay tát một cái.

"Ê, các cậu làm gì? Bánh kem của tôi."

"Cậu còn đòi bánh kem."

Dịch Quan một phen đoạt lấy bánh kem trong tay Bắc Phồn: "Bà chủ có lòng tốt mời cậu ăn bánh kem, cậu lại đi nói cô ấy hám làm giàu."

"Ai nha, tôi không phải ý đó, tôi không phải nói bà chủ hám làm giàu."

Bắc Phồn vội vàng giải thích: "Tôi đây không phải đang tìm ưu điểm của ông chủ sao? Ông chủ ngoài có tiền ra, thật sự cũng không có gì khác."

Mọi người trầm mặc một lát, lại không thể phản bác.

Trên lầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Lãng ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Vu Miểu Miểu, có chút kinh ngạc dừng công việc: "Có việc?"

Mấy ngày nay Vu Miểu Miểu tuy rằng vẫn luôn ở văn phòng, nhưng rất có chừng mực, thời gian làm việc chưa bao giờ lên quấy rầy hắn, hôm nay vẫn là ngày đầu tiên lên.

"Em mua bánh kem, cho anh ăn." Vu Miểu Miểu như hiến vật quý lấy ra bánh kem.

Quý Lãng không thích ăn ngọt, huống chi loại bánh kem làm bằng kem và bơ này, hắn chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy nghẹn họng: "Tôi không ăn ngọt."

"Anh lại không thích sao?"

Vu Miểu Miểu nhíu mày, chồng này kén ăn quá, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn. Nhưng lúc nãy, cô vừa rồi nhường một phần bánh kem cho người khác, chồng không cần, vừa lúc mình ăn.

Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nhíu mày, nghĩ nhiệt độ bên ngoài 37, 38 độ, cô nhóc này xếp hàng nhất định rất vất vả, do dự một chút, khép lại kịch bản đang xem dở trên tay: "Mang qua đây đi, tôi nếm thử."

Vu Miểu Miểu đang định đi xuống lầu ăn bánh kem thì ngẩn ra, sao chồng lại muốn ăn?

"Cho anh."

Căn cứ nguyên tắc chồng đã cưới vào cửa cần phải yêu thương, Vu Miểu Miểu vẫn đưa bánh kem cho Quý Lãng.

Quý Lãng lấy nĩa từ tay Vu Miểu Miểu, vô tình ngón tay chạm vào ngón tay Vu Miểu Miểu một chút, ngay sau đó trong đầu liền hiện lên một loạt hình ảnh.

Đó là một đôi mắt, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn quanh rực rỡ.

Cùng với một giọng nói nam nhân, gần như ca ngợi:

"Đôi mắt thật xinh đẹp."

Quý Lãng chợt ngẩng đầu, nhìn Vu Miểu Miểu.

"Chồng, anh mau ăn bánh kem đi, nếu không lát nữa sẽ tan chảy." Vu Miểu Miểu thúc giục.

Là đôi mắt của Vu Miểu Miểu!

Quý Lãng nhìn chằm chằm đôi mắt Vu Miểu Miểu, đôi mắt vừa hiện lên trong đầu hắn, chính là đôi mắt của Vu Miểu Miểu.

"Cô vừa rồi đi ra ngoài, gặp được ai sao?" Quý Lãng hỏi.

"Không có mà, em chỉ đi ra ngoài mua bánh kem, không gặp được ai hết." Vu Miểu Miểu lắc đầu.

"Cô thử nhớ lại xem, có người nào khen đôi mắt em đẹp không." Quý Lãng truy vấn.

Vu Miểu Miểu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt đẹp ửng hồng, đầy mặt vui vẻ trả lời một câu: "Đôi mắt chồng cũng đẹp."

Ai nha, chồng khen đôi mắt mình đẹp.

"..."

Quý Lãng.

Cái gì với cái gì? Cô nhóc này, sẽ không nghĩ lầm mình vừa rồi là đang dùng lời lẽ sến sẩm tán tỉnh cô nhóc ấy đi, thật sự cho rằng mình giống tên đàn ông ngả ngớn gặp ở bên ngoài sao?

Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu bộ dáng hưng phấn mừng thầm kia, bỗng nhiên liền không còn tâm trạng truy vấn: "Bánh kem tôi tự ăn, cô xuống dưới đọc sách đi."

"Vậy anh nhớ nhanh ăn lên, nếu không sẽ tan chảy mất." Vu Miểu Miểu dặn dò một câu, không tiếp tục quấy rầy Quý Lãng, vui vẻ đi ra ngoài.

Bị buộc tán tỉnh Quý Lãng bực bội xúc một muỗng kem, một bên nhíu mày chê quá ngọt, một bên liền ăn hết cùng với cà phê.

Ngày hôm sau, vì ngày hôm qua không thể ăn được bánh kem, Vu Miểu Miểu tính thời gian cửa hàng bánh kem mở cửa, sáng sớm liền lại chạy qua đó.

Cô cho rằng mình đi đã đủ sớm, lại vẫn là đánh giá thấp sức hút của điểm check-in nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người đã đến xếp hàng trước khi cửa hàng mở cửa một tiếng, chờ cô đến nơi cửa lại là một hàng người dài.

"Lại đông người như vậy sao." Vu Miểu Miểu chấp nhận số phận xếp vào cuối hàng.

Ngay lúc cô xếp hàng khoảng năm phút sau, có người bỗng nhiên vỗ vỗ vai cô.

Vu Miểu Miểu quay đầu lại, tức khắc mắt sáng lên: "Là anh."

"Là tôi."

Người này chính là thanh niên ngày hôm qua đã xin một phần bánh kem từ tay Vu Miểu Miểu: "Cái này cho em."

Nam thanh niên đưa một phần bánh kem được đóng gói hoàn hảo cho Vu Miểu Miểu.

"Anh mua hai phần sao?"

"Đúng vậy, tôi vừa rồi thấy em đến, nghĩ em khẳng định muốn mua, liền tiện tay mua thêm một phần, coi như trả lại em ân tình ngày hôm qua." Nam thanh niên nói.

"Vậy tôi không khách khí." Vu Miểu Miểu vừa nghe đối phương là cố ý mua để trả lại ân tình, liền không hề khách khí.

"Tôi nhớ em nói em ở rất gần đây, cho nên không bảo nhân viên cửa hàng cho quá nhiều đá khô, không sao chứ."

"Không sao, ngay ở khu viên phía trước, mười phút tôi là có thể đi bộ về."

"Cái đối diện đội cảnh sát hình sự sao?" Nam thanh niên hỏi.

"Đúng vậy, chính là nơi đó."

Vu Miểu Miểu cảm thấy mình và nam thanh niên rất có duyên, liên tiếp hai ngày đều có thể gặp được, hơn nữa cô cảm giác được, nam thanh niên trước mắt lúc nói chuyện với cô biểu hiện thực vui vẻ.

Đó là một loại vui sướиɠ phát ra từ trong ra ngoài.