Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vu Sư

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không phải ông ấy nhát gan, mà thật sự là trong đêm tối thế này, một cô gái da trắng như giấy, mặc một bộ quần áo kỳ lạ, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm ông ấy, lại không nói một lời nào, lỡ nhìn lầm, còn tưởng là oan hồn đến đòi mạng.

“Hay là... chú bảo đồng nghiệp giúp cháu vào hỏi một chút?"

"Cháu tên là gì, có quan hệ gì với chủ nhà?” Chú bảo vệ hỏi.

“Cháu tên là Vu Miểu Miểu, là vị hôn thê của anh ấy.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc trả lời.

“Vị... vị hôn thê? Cô bé, cháu đủ tuổi chưa đấy? Có phải cháu lén lút trốn bố mẹ đi gặp bạn qua mạng không.”

Ông ấy biết gần đây có nhiều "tra nam" lừa gạt các cô gái trẻ trên mạng.

Người tên Quý Lãng này nghe có vẻ giống vậy.

Cho địa chỉ, để người ta từ xa đến, rồi tắt máy, không tìm thấy người.

Quan trọng nhất là, cô gái này thậm chí còn không biết vị hôn phu của mình trông như thế nào.

Vả lại, thời buổi này, còn có ai gán ghép vị hôn thê cho một thiếu nữ chưa đủ tuổi nữa sao?

Chắc chắn là chuyện lừa đảo trên mạng.

Vu Miểu Miểu không đáp, tiếp tục nhìn chú bảo vệ với đôi mắt mong đợi.

“Thôi được, chú bảo người gõ cửa giúp cháu.”

Chú bảo vệ nghĩ bụng, cùng lắm thì lát nữa ông ấy sẽ đi cùng cô bé, nếu đúng là gặp bạn qua mạng thật, ông ấy sẽ báo cảnh sát ngay, dù sao đồn công an cũng ở ngay bên kia đường.

Chú bảo vệ cầm bộ đàm, thông báo cho đồng nghiệp đang tuần tra trong khu chung cư, nhờ anh ta giúp gõ cửa: “Có ai ở gần tòa nhà số 11 không, có thể đến gõ cửa phòng 801 xem chủ nhà có ở nhà không?”

Khoảng năm phút sau, bộ đàm có tiếng trả lời: “Chủ nhà không có ở nhà.”

“Cháu thấy chưa, người ta không ở nhà. Hay là lát nữa cháu quay lại? Bây giờ đã gần 9 giờ rồi, 10 giờ chắc chắn cậu ấy sẽ về nhà ngủ. Hay là cháu đi ăn chút gì, lát nữa quay lại?”

Chú bảo vệ đề nghị.

Vu Miểu Miểu im lặng một lát, xoay người đi về phía vạch kẻ đường phía sau.

“Cô bé kia sao vậy?” Một bảo vệ khác lúc này mới từ bên cạnh đi tới.

“Chắc là bị lừa đến gặp bạn qua mạng.” Chú bảo vệ nói.

“Tôi thấy không giống.”

“Sao cơ?”

“Lúc nãy cô bé đi ngang qua, có liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt ấy sắc lạnh và tàn nhẫn.”

“Đó là vì ông trông quá dữ dằn, cô bé sợ, không muốn nói chuyện với ông đấy.”

Cách đồn công an một con đường, Quý Lãng đang mặt mày cau có viết bản tường trình.

“Người là cậu đánh phải không?” Cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cậu thì thật thà đấy, nói đi, tại sao đột nhiên lại đánh người?”

“Trông hắn khó chịu!” Quý Lãng nói.

“Trông người khó chịu? Sao ngày nào cậu cũng trông thấy người khác là khó chịu vậy?”

Đồng chí cảnh sát nghe cái cớ quen thuộc này của Quý Lãng thì giận tái mặt:

“Tôi nói cho cậu biết, đây không phải lần đầu tiên. Cậu đã có tiền án rồi, người ta muốn kiện cậu, kiện một phát là trúng ngay...”

“Tiền án? Tôi có tiền án sao?” Quý Lãng liếc xéo cảnh sát.

Đây mới là điều đáng giận nhất, cậu ta cũng thật tà môn, cứ cách vài ngày tâm trạng không tốt là lại đánh người trên đường, nhưng lần nào đưa về đồn, khổ chủ lại không muốn báo cảnh sát, khiến cậu ta ngay cả tiền án cũng không có.

“Lần này sẽ có.”

Đồng chí cảnh sát thật sự không thể chịu đựng một tên tội phạm kiêu ngạo như vậy, anh ta quay đầu nhìn về phía nạn nhân bị đánh mặt mày sưng vù, hỏi:

“Đồng chí, cậu cứ yên tâm, chuyện của cậu tôi nhất định...”

“Tôi... tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?” Người kia có vẻ sợ hãi nói.

“Cậu nói gì cơ? Cậu không nghe lời hắn vừa nói sao? Hắn đã thừa nhận đánh cậu!” Cảnh sát không dám tin nói.

“Tôi đáng bị đánh, tôi tự chuốc lấy, đồng chí cảnh sát, tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?”

Quý Lãng cười khẩy một tiếng, không biết là đang mỉa mai cảnh sát, hay đang mỉa mai người bị hắn đánh.

Dù đồng chí cảnh sát khuyên nhủ thế nào, khổ chủ vẫn sống chết không muốn báo cảnh sát, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Lãng thong dong rời đi.

Ra khỏi đồn công an, Quý Lãng chuẩn bị băng qua đường về nhà.

Đi đến vạch kẻ đường, đối diện có một cô gái mặc trang phục dân tộc đang đi tới.

Cô gái đó có một luồng khí chất kỳ lạ, hai bím tóc đen nhánh, gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen láy đang sương sương nhìn chằm chằm hắn, cứ như thể hắn đã là tài sản riêng của mình.

Lại gặp ma à?

À.

Dám tới gần như vậy, xem ra con ma này đạo hạnh cũng không thấp.
« Chương TrướcChương Tiếp »