Chương 29

[Đại thần cuốn tiếp theo viết về tên mổ gan đi.] Tặng một trăm.

[...]

Sau đó suốt vạn lời nhắn, tất cả đều là nội dung tương tự, có người tặng tiền, có người không tặng, nhưng số lượng người nhiều, cuối cùng thế nhưng tặng được hơn một trăm vạn.

"Tích tích!"

Nghe được âm báo, Quý Lãng cúi đầu nhìn lại, thấy là biên tập Kẹo Nuga thông qua hậu trường liên hệ hắn.

Kẹo Nuga: [Tử Hòa đại thần, ngài online?]

Tử Hòa: [Những lời nhắn kia là sao?]

Những lời nhắn đó vừa nhìn là bị người ta dẫn dắt, nếu không đâu ra vạn người thống nhất nhắn lại.

Kẹo Nuga: [Chính là mấy ngày trước, trong group độc giả có người thảo luận vụ án tên mổ gan này. Ngài cũng biết, fans của ngài đều là người yêu thích trinh thám, bọn họ không có việc gì liền ở trong nhóm phân tích vụ án mới nhất. Sau đó có một bạn không cẩn thận nói ra ngài hình như chính là người Hải Thị, sau đó nhóm này liền nghĩ ngài có phải cũng đang trinh thám vụ án này không. Sau đó bọn họ liền tự phát đi chuyên mục của ngài nhắn lại.]

Tử Hòa: [Vậy thì cũng không có nhiều người như vậy.]

Kẹo Nuga: [Ban đầu người là không nhiều lắm, nhưng vụ án tên mổ gan này không phải gây ồn ào rất lớn sao? Sau đó diễn đàn, Tieba, Zhihu đều đang thảo luận, cuối cùng người hùa theo liền càng ngày càng nhiều.]

Tử Hòa: [...]

Kẹo Nuga: [Tuy rằng ngài vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng chất lượng mỗi cuốn sách của ngài đều rất cao, hầu như không tìm thấy lỗ hổng. Ngài khả năng chính mình cũng không biết, ngài trong giới trinh thám, kỳ thật danh vọng rất cao.]

Rất cao thì thế nào, hắn lại không cần.

Kẹo Nuga: [Đại thần, mở truyện không?]

Tử Hòa: [Không mở. Cậu đăng một thông báo, trả lại tiền tặng thưởng cho độc giả.]

Nói xong, không đợi Kẹo Nuga hồi đáp, Quý Lãng liền trực tiếp đóng hậu trường.

Viết sách không phải mở tiệm cơm, còn có thể gọi món ăn sao, hơn nữa, Hoắc Minh Tri vừa cầu xin hắn, hắn đều không đồng ý, lúc này lại làm sao có thể vì mấy chục vạn đồng tiền liền sửa lại ý kiến.

------------------------------------------------------------

Ở tiệm bánh kem nổi tiếng trên mạng trên đường Ma Du, Vu Miểu Miểu xếp hàng một tiếng, khó khăn lắm mới mua được bánh kem ngọt ngào thơm ngon, cô tổng cộng mua sáu phần, tính toán mang về văn phòng cùng những người khác cùng nhau ăn.

Trước khi về, Vu Miểu Miểu lại ghé qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một chai nước đá.

Dưới trời nắng lớn xếp hàng một tiếng, cô khát đến khô cổ, trả tiền xong cầm nước đá liền uống trên đường cái.

"A, sống lại rồi." Uống hết gần nửa chai, Vu Miểu Miểu thoải mái thở dài ra tiếng.

Trời nóng lớn trên đường cái vốn dĩ người đi đường thưa thớt, thiếu nữ tóc đen mắt đen, dưới ánh mặt trời ý cười rạng rỡ, đôi mắt nhìn quanh lấp lánh, làm người nhìn thấy đều cảm thấy trong lòng mát lạnh không ít.

"Em gái, đây là bánh kem của em đi." Một giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu quay đầu lại, thấy một thanh niên nam tử đội nón kết và đeo kính râm không nhìn rõ mặt đang chỉ vào quầy, trên đó là bánh kem cô vừa mới mua nước tiện tay đặt xuống: "Là của tôi, suýt nữa quên mất, tôi xếp hàng rất lâu mới mua được."

"Bánh kem nổi tiếng trên mạng bên cạnh à?" Nam thanh niên hiển nhiên nhận ra loại bánh kem này.

"Đúng vậy."

"Ăn ngon không?"

"Tôi còn chưa ăn, tính toán mang về rồi ăn."

Vu Miểu Miểu nói: "Nhưng nhìn qua đã thấy rất ngon rồi."

"Bạn gái tôi cũng rất thích ăn bánh kem, kem của tiệm này, tôi đặc biệt đến mua. Nhưng vừa rồi nhân viên cửa hàng nói, chỉ còn lại 30 phần, ngay cả xếp hàng cũng không đến lượt tôi."

Nam thanh niên cười khổ: "Em gái, em mua nhiều phần như vậy, có thể nhường lại một phần cho tôi không? Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, cô ấy chỉ thích bánh kem này."

"Được rồi."

Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, quyết định nhường lại một phần cho nam thanh niên này.

Tuy rằng thiếu một phần hôm nay cô không ăn được, nhưng văn phòng Quý Lãng gần đây, ngày mai cô đến mua lại cũng như nhau.

"Cho anh."

Vu Miểu Miểu chia một phần bánh kem cho nam thanh niên: "Anh nhanh chóng mang về đi, tôi vì ở gần, lúc đóng gói đã không bảo nhân viên cửa hàng cho nhiều đá khô."

"Cảm ơn."

Nam thanh niên trịnh trọng tiếp nhận: "Bao nhiêu tiền?"

"Không có gì, coi như tôi tặng quà sinh nhật cho bạn gái anh đi." Vu Miểu Miểu cười hì hì vẫy tay.

Nam thanh niên giật mình, nhìn đôi mắt to hơi cong lên của Vu Miểu Miểu mà ngẩn người: "Đôi mắt của em, thật là đẹp."

"Cái gì?" Vu Miểu Miểu không nghe rõ.

"Không có gì, tôi nói cảm ơn em."

Nam thanh niên cầm lấy bánh kem, mỉm cười nói: "Vậy tôi đi vào tiệm xin thêm chút đá khô, nhà tôi ở xa, không thể để tan chảy được."

"Ừm, mau đi đi, tôi cũng về đây, tạm biệt."

Chào hỏi xong, Vu Miểu Miểu một tay xách bánh kem, một tay cầm chai nước chưa uống xong, vui vẻ trở về.

Nam thanh niên nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Miểu Miểu hồi lâu, mãi cho đến khi bóng dáng Vu Miểu Miểu biến mất ở giao lộ, hắn ta mới hoàn hồn, sau đó xách bánh kem rời đi.

Vu Miểu Miểu cầm bánh kem trở về văn phòng, vừa vào cửa liền phát cho bốn người ở lầu một mỗi người một phần.

"Bà chủ, cô còn mua phần của chúng tôi sao?" Dịch Quan vẻ mặt cảm động nói.

"Anh lúc trước không phải nói cũng muốn ăn sao? Dù sao tôi cũng đã đi xếp hàng, liền tiện thể giúp các anh mang về."

Cô ấy bản thân cũng muốn mua, tiện tay mang về cũng không tốn công. Hơn nữa hai ngày trước Dịch Quan và Đan Tuấn Nghị xin cô búp bê giấc mơ đẹp, cô vì đã đồng ý với Quý Lãng nên không cho, vì chuyện này, trong lòng tổng cảm thấy có chút áy náy.

"Cảm ơn bà chủ." Bốn người mỗi người cầm một phần bánh kem, vui vẻ ăn.

"Các anh ăn trước đi, còn thừa một phần tôi mang lên cho chồng tôi." Vu Miểu Miểu cầm phần bánh kem cuối cùng, chạy bịch bịch lên lầu.