Chương 28

"Sư phụ, con đi trừ tà ám."

Đông Vĩnh Nguyên nghe được tiếng mở cửa phòng truyền đến từ đầu dây bên kia, nghĩ rằng nhị sư huynh đã rời đi trừ tà ám.

"Sư phụ, gần đây Hải Thị rất nhiều tà ám sao?" Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nói.

"Cũng tạm được, chỉ là gần đây tâm người Hải Thị hoảng sợ, rất nhiều tà vật ở chỗ tối liền rục rịch." Hứa đại sư nói.

"Là do tên mổ gan gây ra sao, sư phụ, người của hiệp hội chúng ta có thể hỗ trợ bắt tên mổ gan này không?"

Thuật pháp Huyền môn có công dụng khoa học không thể giải thích, nếu hiệp hội thật sự nguyện ý hỗ trợ, có lẽ có thể sớm ngày giúp cảnh sát bắt được tên mổ gan này.

"Hiệp hội đã điều tra qua, chỗ ở của mấy người bị hại kia, không có hơi thở tà ám. Tên mổ gan là một phàm nhân, hiệp hội chúng ta không thể nhúng tay." Hứa đại sư nói.

Thuật pháp Huyền môn không thể can thiệp chuyện thế gian, đây là thiết luật.

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong không biết nên vui vẻ vì không có tà ám quấy phá, hay là khổ sở vì sự hung tàn của một nhân loại bình thường.

Từ đó về sau lại qua ba ngày, tên mổ gan không còn xuất hiện nữa, ngoại trừ cảnh sát thỉnh thoảng tìm Bắc Phồn hỏi chút chi tiết, văn phòng lại khôi phục sự bình tĩnh ngày xưa, dường như chưa từng xảy ra sự kiện tên mổ gan nào.

Vu Miểu Miểu mỗi ngày đều cùng Quý Lãng đi làm, tuy rằng đa số thời gian đều ở khu đọc sách xem tiểu thuyết, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài dạo phố, mua chút đồ lặt vặt.

"Đông Tử, lát nữa cậu có phải phải đưa hợp đồng cho ông chủ không." Bắc Phồn thò qua hỏi.

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Giúp tôi mang kịch bản lên đi, làm ơn." Bắc Phồn chắp tay làm động tác xin giúp đỡ.

"Lại bị mắng?" Đông Vĩnh Nguyên cười tiếp nhận kịch bản.

"Đạo diễn của kịch bản này yêu cầu đặc biệt nhiều, gần đây tôi sửa muốn ói ra." Bắc Phồn oán giận.

"Lúc phát tiền thưởng sao cậu không ói."

"Chờ phát tiền thưởng, tôi mời cậu ăn bữa tiệc lớn."

"Cái này còn tạm được, không uổng công tôi giúp cậu đỡ đạn." Đông Vĩnh Nguyên cầm kịch bản Bắc Phồn đưa, cùng với hợp đồng mình cần ký tên cùng nhau lên lầu, gõ cửa vào văn phòng.

Quý Lãng lấy hợp đồng nhìn thoáng qua, thấy không có vấn đề lớn liền ký tên.

"Đúng rồi, biên tập viên Kẹo Nuga vừa tìm tôi." Đông Vĩnh Nguyên lấy lại hợp đồng đã ký xong.

"Anh ta tìm cậu có chuyện gì?" Kẹo Nuga là biên tập phụ trách chuyên mục của Quý Lãng khi hắn đăng tải trên trang web.

"Anh ta hỏi anh khi nào ra sách mới." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Tôi nghỉ ngơi lâu lắm sao?" Quý Lãng nhíu mày, cuốn sách trước của mình mới kết thúc chưa đến hai tháng đi.

Lúc mới bắt đầu đăng tải trên mạng, Quý Lãng mở hết cuốn này đến cuốn khác, gần như có một năm ròng không ngừng nghỉ.

Sau này hắn dần dần có thể tự kiểm soát, hơn nữa khả năng chịu đựng tâm lý mạnh mẽ hơn rất nhiều, liền không còn sợ hãi như vậy.

Hiện giờ hắn viết truyện, đã không phải vì phát tiết áp lực trong lòng, mà là làm một phần công việc và thói quen.

"Thật ra cũng không phải, chẳng qua chuyên mục của anh được tặng thưởng gần 70 vạn rồi, biên tập Kẹo Nuga lúc này mới đến hỏi ý anh một chút."

Đông Vĩnh Nguyên nói: "Anh ta nói lúc này nếu mở truyện mới, nhân khí truyện mới của anh nhất định sẽ rất cao."

"Tặng thưởng 70 vạn?"

Quý Lãng nhíu mày: "Sao bỗng nhiên nhiều tặng thưởng như vậy?"

"Nói là hy vọng anh mở truyện mới, hay là anh lên hậu trường xem lời nhắn của độc giả?" Đông Vĩnh Nguyên kiến nghị.

"Được rồi, tôi biết rồi."

Quý Lãng nghĩ nghĩ lại hỏi: "Miểu Miểu đâu, ở dưới lầu sao?"

"Bà chủ đi ra ngoài rồi. Đường Ma Du có một tiệm bánh kem nổi tiếng trên mạng khai trương, bà chủ nghe Dịch Quan nhắc đến, chạy tới mua bánh kem." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Quý Lãng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Đông Vĩnh Nguyên đợi một lát, thấy Quý Lãng không nói gì nữa, liền cầm hợp đồng đã ký xong đi ra ngoài.

Quý Lãng thì thuận thế mở ra hậu trường trang web, xem xét chuyên mục của mình.

Hậu trường tác giả vừa mở ra, các loại pháo hoa lóa mắt liền nổ đầy màn hình, đây là một loại hình thức tặng thưởng trang web thiết lập, một khi độc giả tặng tiền đủ nhiều, đạt đến một mức nhất định, hậu trường tác giả liền sẽ thịnh phóng như pháo hoa Disney, xem như một loại khen ngợi về mặt thị giác.

Chức năng này không thể tắt, nhưng may mắn hắn viết là tiểu thuyết trinh thám kinh dị, loại độc giả này đều tương đối lý trí, hơn nữa hắn cũng không ám chỉ độc giả tặng thưởng trong văn, cho nên chức năng pháo hoa này chưa từng xuất hiện ở hậu trường của hắn.

Chờ pháo hoa bắn xong, Quý Lãng trực tiếp kéo đến mục thu nhập, một chuỗi thu nhập đặt mua phía trước hắn xem cũng không xem, ánh mắt dừng lại ở thu nhập tặng thưởng chuyên mục.

78 vạn 9156.

Cộng thêm trang web chia đi một nửa, đã hơn 150 vạn.

Sao bỗng nhiên nhiều tặng thưởng như vậy?

Quý Lãng tiếp tục mở khu bình luận, tìm đọc lời nhắn của độc giả.

[Tử Hòa đại thần, khi nào mở truyện mới.] Tặng mười tệ.

[Tử Hòa đại thần, thông thường đều phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới có thể mở truyện mới.] Tặng hai mươi tệ.

[Tử Hòa đại thần biết tên mổ gan ở Hải Thị gần đây không? Đại thần viết tiểu thuyết tội phạm tốt như vậy, có thể suy luận một chút tâm lý tên mổ gan không?] Tặng một trăm.

[Tên mổ gan này dọa chết người, đồng nghiệp của bạn học cháu gái tôi chính là người bị hại, cô gái kia mới tốt nghiệp đại học, đặc biệt đáng thương. Tử Hòa đại thần nếu có thể phân tích phân tích tên mổ gan thì tốt rồi.] Tặng một trăm.

[Đại thần đã viết qua rất nhiều vụ án hình sự, nhất định là học tâm lý tội phạm, hay là cuốn tiếp theo viết về tên mổ gan đi, hỗ trợ cảnh sát phân tích phân tích.] Tặng một ngàn.

[Đại thần cuốn tiếp theo viết về tên mổ gan đi.] Tặng một ngàn.