Chương 24

"Bây giờ nhiều người không phải đều nói năng lượng tiêu cực sao? Tôi cảm thấy "sinh tử khí" này và năng lượng tiêu cực rất giống nhau, nên cứ gọi như vậy."

"Năng lượng tiêu cực, nghĩ quẩn, chẳng phải là bệnh trầm cảm?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng nói.

"Đúng vậy."

Vu Miểu Miểu nói: "Nhưng Tiểu Bắc còn chưa trầm cảm, cậu ấy chỉ là quá độ kinh hãi, năng lượng tiêu cực siêu trọng, vấn đề không lớn. Hơn nữa búp bê giấc mơ đẹp đã giúp cậu ấy hút đi một phần năng lượng tiêu cực, hôm nay ngủ thêm một giấc nữa là không sao."

Cho nên búp bê giấc mơ đẹp là trị bệnh trầm cảm?

Đông Vĩnh Nguyên bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ.

Anh ta hôm qua về nhà, mang ảnh chụp búp bê giấc mơ đẹp đi hỏi sư phụ mình, sư phụ nói chỉ nhìn ảnh chụp không thể biết tác dụng của búp bê giấc mơ đẹp, bảo anh ta tốt nhất nghĩ cách lấy vật thật về.

Vốn dĩ anh ta còn tính toán trước khi tan ca tìm Bắc Phồn mượn dùng, không ngờ Vu Miểu Miểu lại nói cho hắn thẳng thắn như vậy.

Nhưng, trên đời này thật sự có thuật pháp có thể trị liệu bệnh trầm cảm sao? Anh ta chỉ nghe qua tà thuật khiến người ta điên khùng, chứ chưa từng nghe qua loại này.

Lúc này, cửa kính bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông đầy vẻ anh khí bước vào.

Đông Vĩnh Nguyên gật đầu với Vu Miểu Miểu, xoay người đón lên: "Ngài khỏe, xin hỏi ngài tìm ai?"

"Tôi tìm Quý Lãng." Người đàn ông nói rõ mục đích.

"Vậy xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

Hẹn trước gì đó chỉ là lý do của Đông Vĩnh Nguyên, ông chủ nhà anh ta căn bản không có bạn bè, biên tập trang web giục bản thảo, đạo diễn muốn kịch bản, ngay cả việc văn phòng giao phí quản lý tòa nhà, phí điện nước tìm cũng đều là ạnh ta.

Anh ta hỏi như vậy, chỉ là không muốn đuổi người ra ngoài ngay tại chỗ, làm người ta khó coi mà thôi.

"Không có." Quả nhiên, người đàn ông lắc đầu.

"Vậy vô cùng xin lỗi, xin ngài hẹn trước rồi hãy đến." Đông Vĩnh Nguyên mỉm cười tiễn khách.

"Cậu ta ở trên lầu đúng không, có thể giúp tôi hỏi một tiếng không, tôi tên Hoắc Minh Tri." Hoắc Minh Tri khách khí nói.

Đông Vĩnh Nguyên giật mình, chẳng lẽ người này thật sự quen biết ông chủ nhà anh ta.

Hơn nữa người này vừa vào cửa, anh ta liền cảm thấy kỳ lạ, người này giữa lông mày anh khí bức người, lại ẩn chứa huyết quang, một thân chính khí và công đức, nhưng lại mang mệnh cô sát.

Nói đơn giản, người là người tốt, thậm chí là anh hùng, nhưng lại là mệnh cách bạc bẽo, cả đời làm người, bản thân lại vô phúc.

Sư phụ đã nói, loại người này phần lớn có nguyên nhân từ kiếp trước, vì tu kiếp sau.

Mà mặc kệ kiếp sau thế nào, kiếp này khẳng định là thảm, Đông Vĩnh Nguyên không khỏi có chút đồng tình:

"Được, vậy ngài là ở đâu, tìm ông chủ chúng tôi là có việc gì?"

"Tôi là cảnh sát, tìm ông chủ các người giúp một tay." Hoắc Minh Tri nói.

"Đội cảnh sát hình sự thành phố?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng nói.

"Đúng vậy, hôm nay tôi mới được điều về đây." Hoắc Minh Tri cười.

Là cảnh sát sao không nói sớm, ngài giơ giấy chứng nhận ra tôi còn có thể ngăn cản ngài sao, nói nhảm lâu như vậy làm gì?

Đông Vĩnh Nguyên liền lập tức trực tiếp dẫn người đi lên lầu hai.

Quý Lãng nhìn thấy Hoắc Minh Tri, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh.

Đông Vĩnh Nguyên mẫn cảm nhận thấy không khí không đúng, mỗi lần ông chủ nhà anh ta cười như vậy, đều biểu thị ông chủ vô cùng phẫn nộ.

Anh ta lập tức không dám nán lại nữa, xoay người bỏ chạy, ngay cả việc rót một chén nước cho khách cũng quên mất.

"Đội trưởng Hoắc." Quý Lãng khoanh tay, lười nhác dựa vào ghế ông chủ.

"Cậu quả nhiên còn nhớ rõ tôi." Hoắc Minh Tri đối với phản ứng của Quý Lãng một chút cũng không kỳ lạ.

"Đội trưởng Hoắc là người tôi ấn tượng sâu sắc, không dễ dàng quên đâu. Thế nào, lần này đến tìm tôi, là cuốn sách nào tôi viết lại gây sự chú ý cho anh?" Quý Lãng hỏi.

Hoắc Minh Tri chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự năm đó khi hắn viết "Nhật ký tội phạm", đã đặc biệt từ tỉnh ngoài chạy đến cảnh cáo hắn.

Hoắc Minh Tri năm đó thật ra không làm gì hắn, nhưng ánh mắt Hoắc Minh Tri nhìn hắn, như thể đang nhìn một tên ác quỷ gϊếŧ người sắp trưởng thành.

Mà Hoắc Minh Tri chính là thanh kiếm chính nghĩa treo trên đầu hắn, sẵn sàng hạ xuống bất cứ lúc nào.

"Không phải, hoàn toàn ngược lại, tôi muốn mời cậu một chuyện." Hoắc Minh Tri nói.

Quý Lãng nhướng mày: "Nhờ một chuyện, anh biết hiện tại phí bản quyền của tôi là bao nhiêu không?"

"Có tìm hiểu một chút, tôi khẳng định là không trả nổi." Hoắc Minh Tri nói.

"Hừ." Quý Lãng cười lạnh.

"Cậu đối với tôi địch ý rất lớn."

Hoắc Minh Tri cười khổ: "Xem ra lần gặp mặt mấy năm trước đó, tôi đã để lại ấn tượng vô cùng không tốt cho cậu."

"Đổi lại là anh, anh sẽ có ấn tượng tốt sao?"

"Không."

Hoắc Minh Tri lắc đầu: "Nhưng ánh mắt, hơi thở lúc đó của cậu, làm tôi thật sự khó có thể yên tâm. Tôi không phải đang uy hϊếp cậu, tôi là thật sự hy vọng cậu có thể nghe lọt lời nhắc nhở của tôi."

Khi đó Quý Lãng vẫn là một học sinh chưa thành niên, cả người tràn ngập sự lạnh nhạt với toàn bộ thế giới, anh ta làm cảnh sát mười mấy năm, đã gặp qua rất nhiều sát thủ biếи ŧɦái, đều có ánh mắt như vậy.

Anh ta đến bây giờ cũng không rõ Quý Lãng vì sao lại như thế, rõ ràng ba mẹ đầy đủ, gia đình giàu có, vốn dĩ không nên như vậy mới đúng.

"Cho nên?"

"Nếu làm cậu không thoải mái, tôi có thể xin lỗi. Thật xin lỗi." Hoắc Minh Tri xin lỗi.

Quý Lãng có thể nhìn ra, Hoắc Minh Tri là thật lòng xin lỗi, nhưng thì sao chứ?

Lời xin lỗi cũng không thể xóa bỏ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hơn nữa người này hôm nay rõ ràng là có việc cần cầu hắn.