Cô đưa tờ giấy trong tay cho tài xế, tài xế nhìn qua, không nói hai lời liền khởi hành.
Trên đường đi, Vu Miểu Miểu không chớp mắt nhìn chằm chằm những ánh đèn neon ngoài cửa sổ, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cảm giác xa lạ luôn đè nén bỗng bộc phát:
“Không nhìn thấy ngôi sao.”
Từ nhà đi, cô đầu tiên là ngồi xe máy của chú Ngưu trong thôn đến huyện, rồi đi xe khách từ huyện lên tỉnh, sau đó mua vé tàu hỏa một mạch tới Hải Thành, trên đường mất hơn ba mươi tiếng đồng hồ, tất cả chỉ vì muốn đến Hải Thành tìm vị hôn phu của mình.
Khoảng một tháng trước, sư phụ cô đã qua đời vì tuổi cao sức yếu, trước khi ra đi, sư phụ đưa cho cô tờ giấy này:
“Sư phụ đã đính cho con một hôn ước từ nhỏ, chuyện này bản thân con cũng biết, Vu tộc ta từ trước đến nay là lấy chồng vào nhà, không có chuyện con gái đi lấy chồng xa. Vốn dĩ ta muốn đợi con đủ tuổi, rồi để nhà đó đưa con trai tới cùng con thành thân.”
“Nhưng mấy năm nay, sư phụ bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cuộc đời của con là do con làm chủ, không thể vì con là Vu sư cuối cùng của tộc mà hạn chế tự do của con."
"Cho nên, hôn sự này, con hãy tự quyết định. Nếu con muốn cưới người này về, con cứ cầm địa chỉ này mà tìm hắn. Nếu không muốn, con cầm tín vật đi tìm hắn mà đòi một khoản tiền, lúc trước sư phụ đã cứu mạng hắn đấy, vì muốn hắn làm con rể nên ta cũng chẳng lấy tiền.”
Vu Miểu Miểu không quá đau khổ về cái chết của sư phụ.
Bọn họ là Vu sư, vốn đã thông hiểu âm dương, ngay từ một năm trước cô đã thấy được ngày hôm nay, hơn nữa đối với Vu sư mà nói, cái chết là một khởi đầu hoàn toàn mới.
“Khi đó con mới hai tuổi, sao ngài đã nghĩ đến hôn sự của con?” Vu Miểu Miểu tò mò hỏi.
“Thật sự là đứa bé kia quá đẹp, cái đen tuyền kia, nhìn đặc biệt đáng yêu, con mà thấy, nhất định cũng sẽ thích.”
“...”
Vu Miểu Miểu.
Vu sư nhất tộc của họ sùng bái màu đen, khi ra ngoài làm việc thích khoác một chiếc áo choàng đen, nuôi thú cưng trong nhà cũng chỉ chọn màu đen.
Đặc biệt là sư phụ cô đối với màu đen gần như đã đến mức si mê. Lợn đen, mèo đen, chó đen, thỏ đen, chỉ cần là màu đen thuần túy, sư phụ cô đều sẽ nhặt về nuôi.
Xem ra vị "chồng nuôi từ bé" này của mình, cái đen ấy nhất định phải thật thuần túy.
Sư phụ đi rồi, Vu Miểu Miểu không còn người thân nào trên đời nữa.
Vị hôn phu "đen tuyền" này, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng lại là người mà sư phụ côluôn nhắc tới từ khi cô bắt đầu biết chuyện. Vì vậy, Vu Miểu Miểu không hề phản đối vị hôn phu này.
Hơn nữa, đây cũng coi như là di nguyện cuối cùng của sư phụ, Vu Miểu Miểu cảm thấy cưới về cũng chẳng sao, nên sau khi thi đại học xong, cô đã vác ba lô đến Hải Thành.
“Cô bé, đến rồi.”
Taxi đã đến nơi, tài xế nhắc nhở Vu Miểu Miểu đang thẫn thờ ở ghế sau.
Vu Miểu Miểu mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trả tiền rồi xuống xe.
Taxi không vào khu chung cư mà dừng ở ngay cổng.
Ban quản lý của khu chung cư này rất nghiêm ngặt, không có thẻ ra vào, lại không liên lạc được với chủ nhà, Vu Miểu Miểu bị chặn lại ở ngoài.
Vu Miểu Miểu không ngờ việc gặp vị hôn phu của mình lại khó khăn như vậy, cô sững sờ tại chỗ, đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm chú bảo vệ đang chặn cô lại, dường như chỉ cần cứ nhìn chằm chằm như vậy thì chú bảo vệ sẽ mủi lòng cho cô vào.
“Cô bé, cháu đừng nhìn chú như vậy, ở đây có quy định, không phải chủ nhà thì không được vào. Cháu vẫn nên gọi điện cho bạn cháu, bảo anh ấy ra đón đi.”
Chú bảo vệ bị Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm có chút rợn người.