Chương 15

Ý nghĩ của Vu Miểu Miểu khi nhận tiền rất đơn giản, dù sao Quý Lãng là chồng của cô, sư phụ nói, vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất trên đời này, không thể quá khách sáo.

Quá khách sáo, tình cảm sẽ xa lạ, cô và Quý Lãng vốn tình cảm không sâu, không thể vì tiền mà lại thêm xa cách.

"Em sẽ tiêu xài hợp lý." Vu Miểu Miểu nghiêm túc bày tỏ thái độ.

"..."

Nhận tiền xong thì lười đóng kịch đúng không.

"Cái cô vừa đưa cho Bắc Phồn là thứ gì?" Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nhận tiền xong tâm trạng không tệ, nhân cơ hội hỏi.

"Bắc Phồn? Là anh trai vừa rồi gặp ác mộng sao?"

"Anh trai?" Cách xưng hô quả là thân thiết.

"Không phải sao?" Chẳng lẽ mình đoán sai rồi.

"Đúng là cậu ấy, con búp bê cô vừa cho cậu ấy là sao? Thật sự có thể xua đuổi ác mộng sao?" Quý Lãng không bận tâm đến cách xưng hô của Vu Miểu Miểu nữa, tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là có thể, trên đó có vu lực của em, mang búp bê giấc mơ đẹp đi ngủ, chẳng những có thể có một giấc mơ đẹp, còn có thể ngủ một mạch đến sáng, sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người sẽ sảng khoái tinh thần." Vu Miểu Miểu nói.

Búp bê giấc mơ đẹp có vu lực?

Chẳng lẽ việc mình ngủ được tối qua là do trên người Vu Miểu Miểu có búp bê giấc mơ đẹp?

"Cô còn cái nào không? Cho tôi một cái đi." Quý Lãng quyết định xin một cái về thử xem.

"Có thì có, nhưng đối với anh hiệu quả không lớn." Vu Miểu Miểu nói.

"Sao lại không lớn với tôi?" Quý Lãng nghi hoặc.

"Anh không giống người khác mà, người khác gặp ác mộng là do bị kinh sợ, hoặc là bị ám thị tiềm thức nào đó. Nhưng chồng à, anh thì khác, anh là ác mộng, ác mộng là năng lực của anh, tại sao phải xua tan?" Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.

Đồng tử Quý Lãng hơi rung động, mặt trầm xuống hỏi:

"Cô biết tôi là ác mộng?"

"Vâng."

Vu Miểu Miểu thản nhiên gật đầu, như thể đây không phải là chuyện gì hiếm lạ.

Quý Lãng theo bản năng lại muốn cho rằng Vu Miểu Miểu là người thuộc giới huyền học phái đến đối phó hắn, nhưng nghĩ lại, mẹ hắn đã nói, sư phụ Vu Miểu Miểu đã dùng thuật pháp Vu tộc chữa trị cho hắn từ khi hắn còn rất nhỏ.

Nói như vậy, sư phụ Vu Miểu Miểu hẳn là đã sớm biết hắn là ác mộng và việc Vu Miểu Miểu biết hắn là ác mộng cũng không có gì kỳ lạ.

"Cô biết tôi là ác mộng, tại sao còn muốn gả cho tôi?" Quý Lãng hỏi.

"Không phải em gả cho anh, là anh gả cho em." Vu Miểu Miểu sửa lời.

"Được, cứ coi như tôi gả cho cô đi, tại sao?" Chuyện gả cưới gì đó, tùy tiện đi, Quý Lãng lười cãi.

"Cái gì tại sao? Anh là ác mộng thì có liên quan trực tiếp gì đến việc em muốn cưới anh sao?" Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là có liên quan, vì tôi là ác mộng, là tà vật, người trong giới huyền học các cô không phải đều ghét tà vật sao?" Quý Lãng cười lạnh nói.

"Em là vu sư, vu sư không ghét tà vật, phương pháp tu hành của chúng em khác với đa số mọi người."

Vu Miểu Miểu giải thíc: "Lực lượng tà vật, ngược lại có thể thúc đẩy việc tu hành của chúng em."

"Nói cách khác, cô ở bên tôi, có thể thúc đẩy tu hành?" Quý Lãng hiểu ra.

Vu Miểu Miểu gật đầu, vu sư thân cận với âm nhu chi lực, thể chất bóng đè của Quý Lãng có thể tự hấp thu những lực lượng âm nhu này từ trong mơ, tuy rằng nếu Quý Lãng không đồng ý, cô không thể sử dụng.

Nhưng chỉ cần hàng ngày sống chung với Quý Lãng, ít nhiều cũng vẫn có thể cọ được một chút.

Thì ra là vậy.

Quý Lãng cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Vu Miểu Miểu tiếp cận hắn, hóa ra cũng giống như những hồn ma tiếp cận hắn kia, muốn lợi dụng hắn để tăng cường tu vi.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, hiểu rõ ý đồ của đối phương, vẫn hơn là không biết gì.

"Nếu đã như vậy, vậy chúng ta có nên giúp đỡ lẫn nhau không?" Quý Lãng nói.

"Chồng à, có chuyện gì cần em giúp không? Anh cứ nói." Vu Miểu Miểu hào phóng nói.

"Tối qua cô... dùng phương pháp gì làm tôi ngủ?" Biết Vu Miểu Miểu cũng có ý đồ với mình, Quý Lãng hỏi thẳng hơn.

"Em tối qua làm anh ngủ à? Em nhớ là em ngủ sớm hơn anh mà." Vu Miểu Miểu nghi hoặc một thoáng, lẽ nào tối qua mình ngủ mê man rồi?

"Khụ..."

Quý Lãng không tiện nói ra việc mình nửa đêm lén đi qua thư phòng, cốt là để lẻn vào giấc mơ của đối phương: "Tôi không phải là ác mộng sao? Nên thường xuyên sẽ không kiểm soát được mà đi vào giấc mơ của người khác, tối qua tôi vốn định đi vào giấc mơ của một người, nhưng nửa đường không biết sao, tôi bỗng nhiên ngủ mất."

"Thì ra là vậy, vậy em biết rồi."

Vu Miểu Miểu dưới ánh mắt mong đợi của Quý Lãng từ chiếc túi tùy thân của mình, lấy ra một con búp bê lớn hơn và tinh xảo hơn con vừa tặng Bắc Phồn một chút: "Quả nhiên ăn rất no."

"Đây là cái gì?" Quý Lãng hỏi.

"Đây là búp bê nguyền rủa."

Vu Miểu Miểu đưa búp bê ra cho Quý Lãng xem, giới thiệu: "Búp bê nguyền rủa thích nuốt chửng lực lượng âm tà, tối qua khi anh ngủ, lực lượng ác mộng tràn ra, có thể là vô tình đi ngang qua phòng em, búp bê nguyền rủa cho rằng anh muốn làm tổn thương em, nên đã nuốt chửng lực lượng của anh."

"..."

Không, tôi không phải đi ngang qua.

Quý Lãng chột dạ dời ánh mắt đi, như thể con búp bê nguyền rủa tinh xảo kia có thể nói lời mách tội vậy.

"Vậy loại búp bê này, có thể cho tôi một con không."

Nếu mình có loại búp bê này, chẳng phải từ nay về sau có thể sống một cuộc sống bình thường không mộng mị, ngủ một giấc đến sáng sao.

"Không được, búp bê nguyền rủa chỉ có thể để em dùng, người khác cầm sẽ gặp xui xẻo." Vu Miểu Miểu từ chối.

Quý Lãng mím môi, lẽ nào sau này hễ muốn ngủ một giấc ngon, hắn phải "đi ngang qua" phòng Vu Miểu Miểu một chuyến?

Mặc dù không phải là không được, nhưng "đi ngang qua" nhiều lần, rồi cũng sẽ bị phát hiện.

"Cô vừa nói lực lượng của tôi có thể giúp cô tu hành đúng không? Vậy con búp bê nguyền rủa này hấp thu lực lượng của tôi, đối với cô có hữu ích không?" Quý Lãng lại hỏi.