Quý Lãng đi một mạch đưa Vu Miểu Miểu đến tận cửa trung tâm thương mại mới hoàn hồn lại.
Mình không phải muốn đến công ty sao, sao lại chạy đến đây?
"Không đi vào à?"
Vu Miểu Miểu đứng tại chỗ đợi một lát, thấy Quý Lãng đứng ngây người ở cửa không bước vào, bèn kỳ lạ hỏi một tiếng.
"Tự cô vào đi." Hắn không có tâm trạng đi cùng cô nhóc này mua đồ.
Vu Miểu Miểu "ồ" một tiếng, nhưng không đi vào ngay, mà cúi đầu nhìn chằm chằm một chỗ.
Quý Lãng thấy lạ, nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện mình vẫn luôn nắm tay cô.
À phải rồi, hắn vừa rồi vì ngăn cô nhóc này cãi nhau với tên cảnh sát kia nên đã kéo cô ra.
"Anh không buông tay sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
Đang định buông tay, thần sắc Quý Lãng thay đổi, chợt sửa lại ý định: "Sao? Tôi không phải chồng tương lai của cô à, tay không thể nắm?"
"Có thể chứ."
Vu Miểu Miểu bỗng nhiên thở dài một hơi: "Anh thích thì nắm thêm lát nữa đi."
Chồng thật là khó chiều quá, chốc lát thì bảo mình tự đi vào, chốc lát lại nắm tay không buông, cứ như mấy đứa trẻ con trong trại, còn cần người dỗ dành.
"!"
Cái gì mà "anh thích thì nắm thêm lát nữa đi", ai thích nắm tay cô?
Quý Lãng ghét bỏ hất tay cô ra, quay người muốn đi.
"Anh giận à?" Vu Miểu Miểu nhanh nhẹn giữ lại góc áo Quý Lãng.
Quý Lãng không có kiên nhẫn, càng không biết cách hòa hợp với người khác, nếu không phải vì muốn làm rõ tại sao mình có thể ngủ được khi ở bên Vu Miểu Miểu, hắn đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà rồi.
Giờ đây năng lực nhẫn nại của hắn đã chạm đến giới hạn.
"Chồng à! Sự tức giận của anh thật kỳ lạ. Vừa rồi tên cảnh sát kia hung dữ như vậy, anh chẳng những không giận còn đưa chứng minh thư cho hắn xem. Em dỗ anh, sao anh ngược lại còn nổi giận?" Vu Miểu Miểu thật sự không thể hiểu được logic của tướng công.
"Ai cần cô..."
Đối diện với gương mặt nghiêm túc của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng chợt nhớ đến hình ảnh cô che trước người mình mắng tên cảnh sát vài phút trước, sự bực bội trong lòng vô thức dịu đi một chút: "Ai cần cô xen vào chuyện của người khác?"
"Sao có thể là xen vào chuyện của người khác chứ, anh là chồng của em, em là vợ anh, sao em có thể để người khác bắt nạt anh, lại còn ngay trước mặt em." Vu Miểu Miểu nói.
Ánh mắt Quý Lãng khẽ run: "Cô có phải nói ngược rồi không?"
"Không có mà, sư phụ nói, cưới chồng về nhà, chính là phải che chở thật tốt."
Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói: "Tuy chúng ta còn chưa kết hôn, nhưng em cũng sẽ bảo vệ anh."
"Quan điểm giáo dục của Vu tộc các cô thật sự có phong cách riêng." Quý Lãng nói.
"Đương nhiên rồi, sư phụ nói, giờ là xã hội mới, chúng ta cũng phải bắt kịp thời đại. Đúng rồi, anh không phải muốn đi làm sao? Mau đi đi, đừng đến trễ." Vu Miểu Miểu nhắc nhở.
Quý Lãng "ừ" một tiếng, đang định đi, ánh mắt lướt qua tủ kính phía sau Vu Miểu Miểu, thấy được khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt kính.
Hắn luôn biết, khuôn mặt mình trong mắt người ngoài là không giống nhau.Hắn đã từng muốn biết rõ để mình trông như thế nào trong mắt người khác nên đã tìm họa sĩ vẽ chân dung.
Hắn tổng cộng tìm ba họa sĩ, mỗi họa sĩ vẽ ra một dáng vẻ không giống nhau.
Rõ ràng là cùng một ngũ quan, lại thể hiện ra ba loại vẻ âm trầm khác nhau, ngay cả bản thân hắn nhìn lướt qua cũng thấy không thoải mái, hoàn toàn khác với hình ảnh hắn thấy mình trong gương hàng ngày.
Quý Lãng có chút tò mò, mình trông như thế nào trong mắt Vu Miểu Miểu nhỉ?
"Vu Miểu Miểu, tôi trong mắt cô trông như thế nào?" Quý Lãng buột miệng hỏi.
"Ừm... Giống như trân châu đen, hoàn toàn, đẹp."
Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm năng lượng màu đen bao quanh Quý Lãng, thứ năng lượng vẫn hoàn toàn đen kịt dưới ánh mặt trời rực rỡ, không cần suy nghĩ trả lời.
Quý Lãng im lặng một thoáng, rồi xoay người đi về phía vạch kẻ đường, khi đến nơi thì vừa lúc là đèn đỏ.
Quý Lãng đứng tại chỗ, nhìn đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Từ ngữ tuy nghèo nàn, nhưng thẩm mỹ cũng không tồi."
Công ty của Quý Lãng là một văn phòng làm việc, là văn phòng cá nhân hắn tự mở từ thời đại học, nghiệp vụ chủ yếu là kinh doanh các tác phẩm IP của chính mình.
Nghề nghiệp của Quý Lãng là một tiểu thuyết gia kinh dị rất có danh tiếng, nghề này có liên quan trực tiếp đến khả năng đi vào giấc mơ.
Vì khả năng đi vào giấc mơ, Quý Lãng từ nhỏ đã chìm đắm trong đủ loại ác mộng, hắn đã chứng kiến quá nhiều sự tăm tối và xấu xí của nhân tính, những thứ này tích lũy ngày qua ngày từng khiến hắn suy sụp.
Vì thế hắn dần trở nên không còn lòng trắc ẩn, không còn nhận thức về những điều tốt đẹp, bất cứ thứ gì đặt trước mặt hắn, hắn đều chỉ có thể nhìn thấy mặt tối.
Ví dụ, khi học cấp hai, giáo viên yêu cầu một nữ sinh có thành tích không tốt ở lại văn phòng để học bù sau giờ tan học.
Quý Lãng liền theo bản năng cảm thấy, giáo viên này nhất định là muốn lợi dụng lúc vắng vẻ xâm phạm nữ sinh đó.
Ví dụ, trên đường thấy người lạ ôm một em bé đang ngủ say, hắn liền cảm thấy, đứa bé này nhất định là bị lừa bán, người ôm tuyệt đối không phải người thân của đứa bé.
Ví dụ, hắn thấy người đi bộ qua đường, sẽ nghĩ, tại sao tài xế không đạp ga đâm chết người đó.
...
Những ví dụ như thế vô số kể, dần dần Quý Lãng bắt đầu ý thức được như vậy không ổn.
Hắn vẫn sống trong xã hội này, nhưng vì năng lực của mình, hắn lại không thể tự phong bế.
Không thể phong bế thì chỉ có thể hòa nhập, vì sự đặc thù sẽ bị người khác chú ý, thế nên hắn bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý cho mình.
May mắn là ba mẹ nhà họ Quý tuy không thân cận với Quý Lãng, nhưng không hoàn toàn từ bỏ hắn, họ đã mời hết tất cả các bác sĩ tâm lý giỏi ở Hải Thị cho Quý Lãng, cuối cùng có một chuyên gia tâm lý đưa ra lời khuyên.
"Cậu giống như bị nhốt trong một thế giới kinh hoàng luân hồi không ngừng, không thể thoát ra được. Tôi đã cố gắng giúp cậu tìm lối thoát, nhưng thật đáng tiếc, tôi không tìm được. Điều tôi có thể làm bây giờ là cung cấp cho cậu một biện pháp giảm nhẹ. Cậu đã chơi phòng kinh dị trong công viên giải trí chưa?"
"Phòng kinh dị chơi một mình là đáng sợ nhất, hai người thì sự kinh dị sẽ giảm bớt một chút, một nhóm người chơi thì sự kinh dị sẽ lại ít hơn một chút, còn nếu cả căn phòng đều là người, thì cậu sẽ không cảm thấy sợ hãi. Cho nên nếu cậu không ra được, thì hãy để người khác đi vào thế giới của cậu đi."