Chương 1

Hải Thành, về đêm.

Ga tàu lại chào đón một đoàn khách.

Một đám đông chen chúc tuôn ra như ong vỡ tổ, trong đó có một dáng người nhỏ gầy vô cùng nổi bật, khiến mỗi người đi ngang qua đều không kìm được quay đầu lại nhìn.

Đó là một thiếu nữ cao khoảng 1m6, mặc trang phục dân tộc thiểu số.

Trang phục dân tộc thiểu số phần lớn có màu sắc rực rỡ, bộ quần áo của thiếu nữ được làm thủ công cực kỳ tinh xảo, đầy những đường thêu và châu báu lấp lánh dưới ánh đèn neon của nhà ga, vừa nổi bật lại vừa đẹp lạ thường.

Vu Miểu Miểu lấy tờ giấy sư phụ đưa ra, liếc nhìn địa chỉ trên giấy, rồi lại nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, nhất thời không biết nên đi về hướng nào.

“Cô bé, cháu đang đợi ai sao?”

Chú bảo vệ đã quan sát Vu Miểu Miểu hồi lâu, ông phát hiện cô bé này sau khi ra khỏi cổng đã đứng bất động hơn nửa ngày.

“Chào chú.”

Vu Miểu Miểu thấy có người đến gần, liền lễ phép chào hỏi.

“Chào cháu, chào cháu.”

Chú bảo vệ thấy Vu Miểu Miểu đáng yêu ngoan ngoãn, có vài nét giống cô con gái đang học cấp ba của mình, liền cười càng thêm thân thiện:

“Chú thấy cháu đứng đây lâu rồi không động đậy, là đang chờ người hay bị lạc đường?”

Khí chất của cô bé này hoàn toàn không hợp với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, nhìn thoáng qua là biết vừa vào thành chưa lâu.

“Cháu không đợi ai ạ.”

Vu Miểu Miểu lắc đầu, rồi đưa tờ giấy trong tay qua.

“Cháu muốn đến chỗ này.”

Chú bảo vệ nhận tờ giấy xem qua: “Khu Thanh Hồ à, chỗ này hơi xa đấy, đi tàu điện ngầm phải mất hơn một tiếng, đặc biệt vòng vèo...”

Vu Miểu Miểu nghiêm túc lắng nghe.

“Cô bé, lần đầu tiên tới Hải Thị à?”

“Vâng.”

Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu.

“Có người thân ở Hải Thị không?”

“Có, ở đây ạ.” Vu Miểu Miểu chỉ vào tờ giấy nói.

“Vậy người nhà sao không ra đón cháu?”

Chú bảo vệ không khỏi lo lắng, cô gái này vừa xinh xắn lại vừa ngây thơ, gần đây an ninh ở Hải Thị không được tốt lắm, tàu lại đến ga vào ban đêm, sao người nhà lại không ra đón.

“Anh ấy không biết cháu tới ạ? Cháu tới tìm anh ấy.” Vu Miểu Miểu giải thích.

“Đây không phải có số điện thoại sao? Cháu gọi một cuộc bảo anh ấy đến đón?”

“Gọi rồi, tắt máy ạ.” Vu Miểu Miểu nói.

“Vậy à...”

Chú bảo vệ suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Cháu đi từ đây, tàu điện ngầm phải đổi ba chặng, ra khỏi tàu điện ngầm có khi còn phải tìm một lúc nữa đấy. Hay là cháu bắt taxi đi, bảo tài xế chở thẳng đến cổng khu chung cư, tuy đắt một chút nhưng an toàn.”

“Vâng.”

Vu Miểu Miểu lấy lại tờ giấy, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, cháu có thể bắt taxi ở đâu ạ?”

“Thôi, giúp thì giúp cho trót, chú đưa cháu đi.”

Chú bảo vệ đưa Vu Miểu Miểu đến tận chỗ xếp hàng taxi.

“Từ đây đi vào, cháu cứ xếp hàng theo họ, chờ xe đến, lên thẳng là được.”

“Cảm ơn chú.”

Vu Miểu Miểu lấy ra từ chiếc ba lô một con búp bê vải thủ công tinh xảo, đưa cho chú bảo vệ:

“Cái này tặng chú, chúc chú có một giấc mơ đẹp.”

“Con búp bê này làm tinh xảo thật.”

Chú bảo vệ cũng không từ chối, ông biết những đứa trẻ lớn lên ở miền núi tính cách đơn thuần, trực tiếp, từ chối sẽ khiến chúng buồn.

“Cháu là người Miêu tộc à?”

“Không ạ? Cháu là người Vu tộc.” Nói xong, Vu Miểu Miểu xách ba lô đi vào hàng.

“Vu tộc?"

"Trong 56 dân tộc có tộc này sao?”

Chú bảo vệ tiện tay bỏ con búp bê vải Vu Miểu Miểu tặng vào túi áo, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Vu Miểu Miểu xếp hàng một lúc rồi lên xe.