ATM: [Em lúc nào cũng thế, thoạt đầu thì lạnh nhạt với anh, sau lại đột nhiên nhiệt tình, khiến anh chẳng thể nào không vui được.]
XM: [Em lạnh nhạt với anh lúc nào chứ.]
ATM: [Vừa nãy đó, anh nói muốn ôm em, em lại bảo có việc bận. Anh còn chưa được ôm thật, thậm chí nói suông cho đỡ thèm cũng không được.]
XM: [Vừa nãy đang trên đường về, trời lạnh lắm, trả lời tin nhắn của anh làm tay em cứng đờ luôn.]
ATM: [Ồ, vậy hả.]
ATM: [Không còn cách nào khác mà, anh vốn dễ nghĩ lung tung.]
ATM: [Đã nói anh mong manh như thủy tinh rồi mà, đâu có lừa em đâu.]
ATM: [Nhưng không sao, anh sẽ nhanh chóng tự mình hồi phục lại.]
XM: [Mạnh mẽ ghê.]
ATM: [Em lại trêu anh.]
XM: [Không phải trêu anh, là khen anh đó.]
ATM: [Không thể chỉ khen bằng lời nói thôi đâu, phải có chút phần thưởng chứ.]
XM: [Muốn gọi điện không?]
Từ Miểu mặc lại áo khoác đi ra ban công, không đợi ATM trả lời, anh đã gọi điện thoại.
Lời mời gọi thoại đột ngột bật lên trên điện thoại khiến Tạ Khả đang điên cuồng gõ chữ giật nảy mình. Anh suýt chút nữa ngã lăn khỏi ghế sofa.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gọi điện thoại với Hứa Miểu, anh vẫn căng thẳng đến nỗi tay run rẩy. Anh muốn hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc rồi mới nghe, nhưng lại sợ Hứa Miểu đợi lâu sẽ cúp máy. Thế là anh vội vàng nhấn nút nghe.
Cảm xúc quá khó kiểm soát, Tạ Khả há miệng mấy lần vẫn không nói nên lời. Hứa Miểu cũng không nói gì, trong ống nghe yên tĩnh lạ thường, nếu không phải thỉnh thoảng có tiếng thở, Tạ Khả đã nghi ngờ Hứa Miểu cúp máy rồi.
"Anh căng thẳng quá." Tạ Khả nói: "Phải làm sao đây, anh không biết phải nói gì nữa. Rõ ràng anh đã chuẩn bị rất nhiều chuyện thú vị để nói với em, nhưng bây giờ anh chẳng nhớ được một chữ nào cả, cứu mạng."
Từ Miểu khẽ cười: "Không sao đâu, thật ra em cũng không biết phải nói gì với anh, chỉ là đột nhiên rất muốn nghe giọng của anh. Anh cứ nghĩ gì nói đó đi."
"Anh thích em, đặc biệt đặc biệt thích em." Tạ Khả nói.
Tạ Khả đưa tay xoa xoa vành tai hơi đỏ, ngượng ngùng thì thầm: "Anh chỉ có thể nghĩ ra mỗi câu này thôi. Anh cũng không biết tại sao lại thích em đến thế, tóm lại là rất thích."
"Đôi khi anh cũng thấy rất kỳ lạ, rõ ràng chưa từng gặp mặt, cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ về em, nhưng anh vẫn cứ thích em như vậy, có lẽ là vì em đối xử với anh quá tốt, quá tốt rồi." Tạ Khả lại nói.
Từ Miểu im lặng một lúc, rồi mới đáp: "Nếu em đều lừa anh thì sao, đối xử tốt với anh chỉ để có được những lợi ích tốt hơn từ anh."
Tạ Khả không bận tâm: "Vậy thì em cứ lừa anh mãi đi. Dù sao anh cũng không sợ bị em lừa, những gì em muốn, chỉ cần anh có, anh đều có thể cho em."
Từ Miểu cảm thấy l*иg ngực mình như có con nai nhỏ đang nhảy nhót, trái tim đập thình thịch thật nhanh, như muốn vỡ tung. Dù là thật hay không, ít nhất giây phút này anh nguyện lòng tin đó là thật lòng.