Chương 4

XM: [Em không thích mùa đông lắm.]

ATM: [Tại sao?]

Vì người nghèo khó không hợp với mùa đông. Trời quá lạnh, mà quần áo ấm áp nhưng gọn gàng thì không hề rẻ. Sự nghèo khó sẽ khiến người ta trông cồng kềnh và cũ kỹ trong cái lạnh.

XM: [Thị lực của em không tốt lắm, nếu tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, em sẽ không thấy đường.]

ATM: [Vậy anh đỡ em đi nhé.]

ATM: [Cõng em cũng được.]

ATM: [Bế em cũng được.]

Gió bỗng thổi mạnh, trời càng lạnh hơn.

XM: [Em có việc bận, lát nữa em sẽ trả lời anh.]

Từ Miểu tắt màn hình điện thoại nhét vào túi áo khoác, giơ tay hà hơi làm ấm lòng bàn tay, rồi tăng tốc bước về phía trường học.

Từ Miểu về đến ký túc xá đã nửa tiếng sau. Lương Đống đang chơi game, hai người bạn cùng phòng kia vẫn chưa về.

Trong ký túc xá bật sưởi rất ấm, Từ Miểu vừa vào cửa đã cởϊ áσ khoác.

Giường anh ở cạnh Lương Đống. Vừa treo áo khoác lên lưng ghế, anh nghe Lương Đống nói: "Từ Miểu, trên bàn có một chiếc khăn quàng cổ, cậu xem có thích không. Mẹ tớ hôm nay đến thăm tớ, cứ nhất định đòi mang quà cho tất cả các cậu. Tớ còn tưởng là gì, thôi dù sao cũng không đắt, cậu cứ nhận đi."

Từ Miểu quay đầu nhìn lại, trên bàn của Thành Dã và Lâm Dục Thần quả nhiên cũng có một hộp giống hệt hộp trên bàn anh.

Từ Miểu nói: "Vậy cậu cảm ơn bác gái giúp tớ nhé, tớ rất thích."

Vừa dứt lời, Lương Đống liền xoay người và ghế về phía Từ Miểu, khoanh tay bất mãn nói: "Chưa bóc ra mà đã thích rồi sao? Mẹ tớ đã dặn tớ rồi, mỗi người quàng lên tớ phải chụp ảnh gửi cho bà ấy xem. Hai người kia chưa về, vậy chụp cậu trước đi."

Anh và Lương Đống vốn đã thân thiết, huống hồ đây lại là yêu cầu của người lớn, Từ Miểu đương nhiên sẽ không từ chối. Lương Đống đứng bên cạnh không thể chờ đợi Từ Miểu chậm chạp, liền đưa tay lấy hộp, thoăn thoắt mở ra rồi quàng khăn lên cổ anh.

Chiếc khăn kẻ caro đen trắng, một kiểu dáng không bao giờ lỗi thời. Lương Đống ngắm đi ngắm lại vô cùng hài lòng với "tác phẩm" của mình, liên tục chụp mấy tấm ảnh Từ Miểu bằng điện thoại.

Đợi Lương Đống chụp xong, Từ Miểu tháo khăn quàng cổ xuống, vừa gấp khăn vừa nói với Lương Đống: "Gửi cho tớ tấm ảnh đó nữa nhé."

Lương Đống "hừ" một tiếng, ý là đồng ý. Từ Miểu lưu ảnh, rồi cắt đi khuôn mặt và phần lớn cơ thể.

ATM: [Em giận rồi sao?]

ATM: [Đừng giận mà.]

ATM: [Anh đùa thôi.]

ATM: [Ba mươi lăm phút rồi, em thật sự đang bận sao, hay là không muốn để ý đến anh?]

ATM: [Anh sẽ nín thở cho đến khi em trả lời anh.]

ATM: [Kẻ sát nhân.]

ATM: [Anh gửi em ảnh anh đang nín thở.]

Từ Miểu nhấp vào khung chat liền thấy một loạt tin nhắn dài như vậy, anh khẽ cười, gửi bức ảnh vừa cắt xong.

XM: [Ảnh]

ATM: [!!!]

ATM: [Anh vừa thấy cái gì thế này!!!]

XM: [Anh thấy khăn quàng cổ của em đó.]

ATM: [Em thật là.]

ATM: [Anh sao lại không biết đó là khăn quàng cổ chứ.]