Chương 3

Cho đến khi Từ Miểu lừa được người này, người mà anh nghĩ sẽ là trường hợp cuối cùng.

Từ Miểu không biết tên của từng người, anh không tò mò, càng không quan tâm. Anh gọi mỗi người là ATM, rất đơn giản và trực tiếp, bởi vì đối phương là người cung cấp tiền cho anh.

Từ Miểu nghĩ anh sẽ tiếp tục lừa dối như vậy, cho đến khi anh có đủ khả năng gánh vác chi phí gia đình.

Tuy nhiên, đi đêm lắm có ngày gặp ma. ATM mới này không giống những ATM trước đây. Sau khi tiếp xúc, Từ Miểu phát hiện, ATM mới này hình như còn nghèo hơn cả anh, hoàn cảnh gia đình cũng không bằng gia đình anh.

Anh có người cha động một tí là dùng bạo lực, người mẹ nghiện rượu, người anh mê cờ bạc và một cậu em trai đang ở tuổi nổi loạn.

Thực tế mà nói, đây không phải là một lựa chọn tốt cho anh. Điều anh nên làm nhất là coi như chấp nhận mất trắng mấy tháng qua, từ bỏ người này để tìm kiếm một đối tượng khác.

Lúc định xóa tài khoản của người này, Từ Miểu vẫn chần chừ.

Anh sắp lên năm thứ ba đại học, nửa cuối năm anh có thể bắt đầu thực tập. Công ty có chế độ đãi ngộ rất tốt. Nếu có thể kiên trì đến khi tốt nghiệp và được chuyển chính thức, mọi thứ sẽ ổn thỏa, và anh cũng không cần phải làm kẻ lừa đảo nữa.

Một năm, chỉ một năm thôi.

Coi như là anh đang chuộc lỗi vậy. Lừa dối nhiều người như thế, giờ trả lại một chút cũng được.

Tuy mất đi một nguồn thu nhập, nhưng may mắn là có một nguồn khác bù đắp.

Thời gian thực tập rất mệt mỏi và vất vả, nhưng Từ Miểu không cảm thấy có gì. Khi nhận được đồng lương đầu tiên, anh đã mua cho ATM một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp, vì ATM luôn nói trời lạnh quá, ngày nào cũng co ro rụt cổ.

Ngày khăn quàng cổ được gửi đến, anh nhận được tấm ảnh đầu tiên ATM gửi. Bức ảnh chụp trông giống như ảnh quảng cáo sản phẩm khăn quàng cổ, toàn bộ khung hình gần như bị chiếc khăn lấp đầy, chỉ có phần trên cùng, một đoạn cằm nhỏ lọt vào ống kính.

Tai Từ Miểu đỏ bừng vì lạnh, nhưng nhìn màn hình anh lại cười cong mắt. Anh nghĩ, trời lạnh thế này, ít ra cũng có một người phải được ấm áp chứ.

ATM là một người rất biết cách khiến người khác vui vẻ. Rõ ràng chiếc khăn quàng cổ không hề đắt tiền, kiểu dáng cũng bình thường, có thể thấy ở bất cứ đâu, nhưng ATM lại thể hiện như thể anh nhận được một món bảo vật quý giá.

ATM: [Anh thật sự quá quá quá quá thích nó!]

ATM: [Nó hợp với anh một cách hoàn hảo!]

ATM: [Lần đầu tiên anh mong mùa đông có thể kéo dài thêm một chút, lâu hơn một chút, để anh có thể thoải mái đeo khăn quàng cổ mỗi ngày.]

ATM: [Ai là người hạnh phúc nhất thế giới này?]

ATM: [Là anh! Là anh đây này!]

Tin nhắn của ATM luôn khiến Từ Miểu cảm thấy vui vẻ. Nói chính xác hơn, ATM luôn mang lại cho Từ Miểu một cảm giác thành tựu mơ hồ, cứ như thể anh có khả năng dễ dàng khiến người khác hạnh phúc. Không cần tốn nhiều tiền, chỉ cần một chút quan tâm là đủ.