Hung dữ thật đấy, anh chưa từng thấy Tạ Khả như vậy bao giờ, khá mới lạ, nhưng Từ Miểu không thích.
“Anh tin hay không tùy anh.”
Từ Miểu tâm trạng không tốt, không muốn dây dưa nhiều lời với Tạ Khả, anh nói xong câu đó liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vì khoảng cách gần lại mà anh nhìn thấy chiếc áo Tạ Khả mặc bên trong áo khoác.
Khi sắp lướt qua Tạ Khả, anh đột nhiên nói: “Cái áo anh mặc bên trong… thật đặc biệt.”
“Cảm ơn.” giọng điệu của Tạ Khả Từ Miểu rất quen thuộc, rõ ràng đã vui mừng khôn xiết nhưng lại cố tỏ ra đứng đắn: “Nhân phẩm không ra gì nhưng gu thẩm mỹ cũng không tệ.”
Được rồi, anh rút lại những lời trước đó, dễ thương và xinh đẹp không phải là sự hiểu lầm của anh về Tạ Khả.
Trên đường về khách sạn, điện thoại ít nhất rung tám trăm lần, Từ Miểu không để ý, về đến phòng tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống rồi mới mở thanh tin nhắn.
[ATM]:Không nghe điện thoại của em.
[ATM]:Sao anh không nghe điện thoại của em.
[ATM]:[Cún con khóc lóc·jpg]
[ATM]:Cũng không nói cho em biết anh đang ở đâu.
[ATM]:Có việc là bỏ rơi em, anh lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng như vậy.
[ATM]:Em mới không thèm nói cho anh biết hôm nay em đã trang điểm xinh đẹp cỡ nào đâu, anh không gặp em, anh thiệt thòi rồi đó.
Đã gặp rồi, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, Từ Miểu nghĩ.
Chỉ là tính tình không tốt lắm, có chút đáng ghét.
[ATM]:Anh còn đang làm việc sao, em rất muốn gọi điện thoại, khi nào thì anh mới hết bận đây, em muốn gọi điện thoại.
[ATM]:Giá như em có thể quan trọng hơn công việc thì tốt quá.
Từ Miểu không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi lại.
Gần như ngay lập tức kết nối, giọng nói hớn hở của Tạ Khả truyền đến.
“Cuối cùng cũng đến lượt em rồi sao, em có hơi kích động, bình oxy của em đâu, em phải hít oxy một lúc đã.”
Cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ quen thuộc rồi, Từ Miểu khẽ cười trầm thấp: “Em thật khoa trương.”
Tạ Khả không phục nói: “Em khoa trương chỗ nào chứ, anh có biết anh đã không để ý đến em cả một ngày rồi không.”
Tạ Khả phàn nàn: “Tất cả là tại anh, bắt em đến đây, lại không nói cho em biết anh ở đâu, em cứ như một thằng ngốc vậy.”
Từ Miểu hỏi: “Ban ngày không đi chơi sao?”
“Không đi chơi, em đang đợi anh tìm em, đợi anh nói cho em biết anh muốn gặp em ở đâu.” Tạ Khả tủi thân nói: “Ai mà biết anh lại quên mất em chứ, nhưng không sao, em sẽ đợi mãi, đợi đến khi anh nhớ ra em, muốn gặp em.”
“Nếu anh cứ mãi không muốn thì sao, nếu anh bảo em đến đây chỉ là để kéo dài thời gian không muốn em khóc, thực ra anh căn bản không muốn gặp em, em đợi anh lâu hơn nữa cũng vô ích thôi.”
Tạ Khả nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của Từ Miểu, anh ta cũng rất nghiêm túc trả lời lời Từ Miểu: “Em đợi anh bao lâu cũng được, lần này là giả thì sao, anh lừa em thì sao, sẽ có một ngày thôi, em sớm muộn gì cũng đợi được thật lòng, đợi được khi anh muốn, anh chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi, em biết mà.”
Gặp mặt rồi có còn nói như vậy không, cuộc gặp mặt với Tạ Khả không lâu trước đó thật sự quá không vui, khả năng kết quả xấu là rất lớn, Từ Miểu có chút không dám nghĩ.
“Sao em có vẻ chắc chắn rằng anh sẽ gặp em như vậy, lúc đầu không phải còn rất lo lắng sao.”
Tạ Khả đắc ý: “Dù sao thì em cũng biết mà, như anh nói đó, anh vốn không muốn gặp em, nhưng thấy em buồn, anh vẫn nói cho em biết nơi anh công tác rồi, anh đau lòng cho em, em nhìn ra được, biết bây giờ em ở rất gần anh, em đã rất vui rồi.”