Chương 12

"Anh ơi... anh giúp em lần này đi mà.” Tạ Mẫn chắp hai tay lại, đáng thương nhìn Tạ Khả: "Em xin anh, xin anh đó."

Tạ Khả không chút do dự nói: "Tại sao anh phải giúp em, chẳng có lợi lộc gì cho anh cả."

Tạ Mẫn kiên trì không bỏ: "Sao lại không có lợi chứ, anh chỉ cần ghé qua quán của cô bé đó, gọi một món ủng hộ việc kinh doanh của cô ấy thôi. Tiền gọi món em sẽ trả cho anh, trà sữa thì anh được uống miễn phí."

Tạ Khả: "Anh không thích uống đồ ngọt."

Tạ Mẫn la lớn: "Không thể nào! Em rõ ràng thấy anh uống hôm kia mà, dâu trân châu size lớn, lượng đường bình thường, anh còn chụp ảnh! Anh còn gửi tin nhắn thoại nói ngon lắm! Anh nói dối!"

"Mặc kệ anh có thích uống hay không.” Tạ Khả siết chặt tay đe dọa: "Sau này ít nghe lén anh nói chuyện thôi."

Tạ Mẫn liếc nhìn Tạ Khả một cái, không từ bỏ ý định nói: "Anh không thích uống thì em uống hộ anh, anh cứ đi với em một chuyến, còn có thể kiếm được tư liệu để chụp cho cái người gì đó của anh xem, tốt biết bao."

Tạ Khả: "Anh thiếu hai ly trà của em chắc? Quán cô bé đó thiếu hai ly trà của em chắc, với lại anh muốn chụp thì tự mua không được à, em không thể tự mình đi được sao?"

Thấy Tạ Khả cứng đầu không chịu nghe, mặt và cổ Tạ Mẫn đều đỏ bừng, không biết là do tức giận hay xấu hổ: "Em ngại đó anh không nhìn ra à! Trước mặt cô bé đó em nói chuyện còn không ra câu, sao anh bắt em gọi món!"

Tạ Khả: "Hay là em đi bệnh viện khám thử xem sao."

Tạ Mẫn: "Bệnh viện nói hết cứu rồi."

"Vậy anh đi cũng có ích gì đâu.” Tạ Khả nhún vai: "Bây giờ người ta đều tự gọi món qua ứng dụng nhỏ hết rồi em không biết à, em đi học kiểu gì mà thành người nguyên thủy vậy."

"Với lại em học cấp ba chưa tốt nghiệp đã yêu sớm, em xong đời rồi, anh sẽ mách mẹ." Tạ Khả bồi thêm một câu.

Tạ Mẫn như con cào cào bị giẫm, lập tức nhảy dựng lên: "Anh chẳng phải cũng yêu sớm sao, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi, đừng tưởng em không biết hồi cấp ba anh đã yêu qua mạng."

"Lúc đó anh còn chưa đến nửa tháng nữa là tốt nghiệp rồi.” Tạ Khả nhấn mạnh: "Hơn nữa lúc đó anh đã thành niên rồi, đó không gọi là yêu sớm."

"Thành niên thì sao, vẫn là học sinh cấp ba mà.” Tạ Mẫn vừa bóc phốt xong lại bắt đầu cầu xin: "Giúp em lần này đi, sau này anh có bảo em làm trâu làm ngựa em cũng cam lòng."

Tạ Mẫn quá đỗi thành khẩn, Tạ Khả đành phải đồng ý.

Cứ đến kỳ nghỉ, anh lại cùng Tạ Mẫn ghé thăm quán đó, số lần nhiều lên thì anh cũng thấy nhiều chuyện.

Phải nói là ngành dịch vụ rất dễ gặp phải những khách hàng khó chiều, Tạ Khả đã chứng kiến, và cũng tham gia.

Anh không thể để một người đàn ông to lớn bắt nạt một học sinh cấp ba, bất kể người bị bắt nạt có phải là người mà em trai anh thích hay không.

Trên cánh tay anh có một vết cào dài, không quá đau, nhưng tổng thể thì hơi rát.

Tạ Khả nhìn chằm chằm vào vết thương vài giây, rồi hướng điện thoại chụp một bức ảnh.

[ATM]:[Hình ảnh]

[ATM]:Đau chết tôi rồi[Khóc lớn][Khóc lớn][Khóc lớn]

Tin nhắn của Hứa Miểu gần như ngay lập tức hiện lên.

[XM]:Sao vậy?

[XM]:Có đi bệnh viện không?

[XM]:Chú ý khử trùng nhé, đang mùa hè nóng nực, cẩn thận đừng để bị viêm.

Tạ Khả liếc nhìn vết thương nhỏ sắp lành nếu không đi bệnh viện.