Xử lý xong chồng email chất đống, Từ Miểu bật sáng điện thoại, thấy thanh thông báo đã bị tin nhắn từ cùng một người lấp đầy. Anh thở phào nhẹ nhõm, vầng trán hơi nhíu dần giãn ra, mở khóa màn hình rồi mở khung chat.
ATM: [Trưa nay em ăn ít thế.]
ATM: [Anh gửi em ảnh chú chó con đang khóc.]
ATM: [Nhớ em.]
ATM: [Anh đi học đây, hôn em một cái nè >3<]
ATM: [Tan học rồi.]
ATM: [Lại gặp chú mèo nhỏ đó.]
ATM: [Anh gửi em ảnh mèo.]
ATM: [Muốn nuôi quá.]
ATM: [Ghét em cứ bận rộn công việc mãi.]
ATM: [Ghét em.]
ATM: [Anh đùa đấy, dù em không để ý anh cũng không ghét em.]
ATM: [Dù em có để ý hay không, anh cũng sẽ không ghét em hơn đâu.]
ATM: [Đã năm giờ bốn mươi sáu phút ba mươi chín giây rồi.]
ATM: [Năm mươi tám giây.]
Từ Miểu liếc nhìn đồng hồ, đã gần sáu rưỡi tối. Anh ăn trưa được nửa chừng thì bị gọi đi, vừa ra khỏi phòng sếp thì các cuộc họp đã hẹn sẵn cứ nối tiếp nhau. Anh xoay vần mấy tiếng đồng hồ mới được nghỉ ngơi, chuẩn bị tan làm.
Đối với những tin nhắn có thể lấp đầy mấy màn hình, Từ Miểu đã sớm quen thuộc, bởi vì ngày nào cũng vậy, chiếc điện thoại như một phần cơ thể không thể thiếu của đối phương, hễ thức dậy là điện thoại của anh lại liên tục hoạt động, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ gửi tin nhắn cho Từ Miểu, kể cho Từ Miểu mọi chuyện anh đang trải qua.
Từ Miểu lại mở ảnh mèo con. Tuy là mèo hoang, nhưng bộ lông sáng bóng, mập ú, cuộn tròn sưởi nắng trông như một chiếc bánh trung thu lớn.
Nếu không phải có bàn tay của một kẻ đáng ghét đang gãi cằm nó lúc ngủ...
Từ Miểu xem xong mèo, ánh mắt anh tự nhiên bị bàn tay đang vuốt cằm mèo thu hút. Từ Miểu tự nhủ mình ít khi dùng từ ngữ hoa mỹ, nhưng anh chỉ cảm thấy bàn tay đó thật đẹp: trắng trẻo, thon dài, xương khớp rõ ràng, đúng là một bàn tay mẫu mực, chỉ là...
XM: [Tay anh làm sao vậy?]
Gần như ngay lập tức sau khi anh gửi tin nhắn đi, đối phương đã hồi âm. Khóe miệng Từ Miểu cong lên, anh bật cười thành tiếng.
Anh quả nhiên không lầm, chiếc điện thoại đúng là một phần cơ thể không thể thiếu của đối phương.
ATM: [Biết ngay em quan tâm anh mà. Giữa bao nhiêu tin nhắn, em vừa nhìn đã thấy ngay vết thương của anh rồi.]
ATM: [Không có em anh phải làm sao đây, chỉ có em mới thương anh thôi.]
ATM: [Anh gửi em ảnh chú chó ôm tim.]
Từ Miểu nhìn màn hình điện thoại, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.
Rõ ràng là anh đã cố tình chụp cận cảnh vết thương đến nỗi suýt biến tấm ảnh chụp mèo thành ảnh đặc tả vết thương. Dù Từ Miểu có mờ mắt đến mấy cũng phải thấy. Dù hơi tiếc là ban đầu anh quả thực nhìn con mèo trước tiên, nhưng may mắn là chuyện này ngoài anh ra thì không ai biết.
XM: [Đừng có giả vờ đáng thương.]
ATM: [Anh không có giả bộ.]
ATM: [Em cứ nghi ngờ anh mãi, em có biết anh yếu đuối lắm không, anh yếu đuối như thủy tinh vậy.]
ATM: [Em phải nâng niu anh mới phải chứ.]
Đối phương luôn rất giỏi nói những lời vô lý một cách đường hoàng. Từ Miểu đã chứng kiến không ít lần như vậy, nhưng anh cũng không muốn phản bác. Bắt nạt kẻ đáng thương không phải phong cách của anh, nhưng anh lại có ý thăm dò đối phương một cách cẩn thận.