Chương 1

[Brilliant! Chúc mừng bạn đã tạo ra một cái chết vô cùng ngoạn mục!]

[Hình thức nghệ thuật cái chết: Bùng nổ.]

[Địa điểm chết: Tháp Xâm Thực.]

[Số người chết dự kiến: 100+.]

[Điểm đánh giá nghệ thuật: 92.]

[WOW! Màn trình diễn xuất sắc của bạn đã vượt qua 99% các nghệ sĩ khác! Hệ thống phát hiện bạn đã đạt tiêu chuẩn của trò chơi Nghệ Thuật Tử Vong, đang chuẩn bị cấp giấy chứng nhận tư cách.]

[Kết quả kiểm tra như sau:]

[Tên nghệ sĩ: Tiêu Cửu.]

[Thân phận: Tù nhân số 001 của Tháp Xâm Thực.]

[Đánh giá sức mạnh dưới đây.]

[Tấn công: Chờ kích hoạt.]

[Phòng thủ: Chờ kích hoạt.]

[Mị lực: B (Độ quyến rũ của bạn vượt trội hơn đa số cư dân Trái Đất).]

[Trí tuệ: A (Tài trí hiếm có, một trong vạn người).]

[May mắn: Z (Khó tin là có người xui xẻo đến thế, bạn ra đường có hay đạp phải phân chó không?).]

[Thông linh: Không thể đo lường.]

[Chào mừng bạn bước vào thế giới Nghệ Thuật Tử Vong.]

Ngọn lửa chói lòa cùng tiếng súng chát chúa dần tan biến khỏi giác quan. Tiêu Cửu khép mắt lại, rồi mở ra từ từ để đôi đồng tử có thể thích nghi với ánh sáng đột ngột thay đổi.

Giọng nói máy móc kỳ quái vẫn vang vọng trong tâm trí như một bản nhạc lạ lùng. Cậu lặng im lắng nghe, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi thông báo khép lại. Bất chợt, không một dấu hiệu báo trước, môi Tiêu Cửu nở một nụ cười rạng rỡ.

Thật sự là... vô cùng thú vị.

Hai mươi mốt năm sống trên đời, cảm nhận lớn nhất của Tiêu Cửu về thế giới này chính là: quá đỗi nhàm chán.

Tất cả mọi người đều sống trong một khuôn khổ được tạo thành từ những quy tắc, lặp đi lặp lại việc ăn uống nhàm chán, giấc ngủ nhàm chán, công việc nhàm chán và giải trí nhàm chán.

Họ khao khát tình yêu một cách nhàm chán, bàn luận về niềm vui, công lý và hạnh phúc giả tạo.

Còn Tiêu Cửu, thứ cậu cần là kí©h thí©ɧ.

Tự do, hỗn loạn, cảm giác adrenaline tăng vọt dữ dội.

Đó chính là không khí mà cậu hít thở.

Tiêu Cửu mở mắt.

Căn phòng cậu đang ở có bốn mặt tường đều là gương, dán đầy các mẩu giấy và tranh chân dung đen trắng.

Tất cả những bức chân dung đều gầy gò, xanh xao với vẻ mặt kỳ quái, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tiêu Cửu đứng, như thể có một người sống thực sự đang đứng sau những bức tranh đó và đang quan sát cậu.

Mẩu giấy trước mặt Tiêu Cửu được viết bằng chữ đỏ nguệch ngoạc đến mức điên loạn: [Hãy thừa nhận tội lỗi của ngươi.]

Bên trái viết: [Cầu nguyện đi, Chúa sẽ tha thứ cho ngươi.]

Bên phải viết: [Hãy thành tâm tin vào cái đẹp.]

Phía trên đầu viết: Dưới ánh mặt trời không nên có cái xấu xa tồn tại.

Tiêu Cửu chỉ liếc qua một lần đã ghi nhớ toàn bộ bố trí của căn phòng, sau đó cậu chuyển sự chú ý sang màn hình nổi trước mặt, thứ rõ ràng không thuộc về căn phòng này.

Hình ảnh hiển thị trên màn hình giống như khán đài của một rạp hát cũ kỹ, rải rác vài nhân vật pixel ngồi trên những ghế đỏ tươi.

Ở góc trên bên trái màn hình có dòng chữ nhỏ: