Chương 9

Khi Lộc Khả đứng dậy xả nước, không biết có phải do chưa ấn đúng cách không, nước chảy ra giống như hơi tắc, phải ấn lần thứ hai mới ra nước.

Sau khi đi vệ sinh xong Lộc Khả cũng không nán lại lâu, liền kéo cửa đi thẳng ra ngoài, đồng thời khi ra khỏi cửa cũng nhìn thấy ổ chó cạnh cửa phòng ngủ, không nghĩ nhiều mà quay lại ghế sofa, chờ đợi ba giờ chiều đến.

[Tít tít tít! Tít tít tít! Thời gian hiện tại: Mười lăm giờ đúng.] Đã đến lúc ra khỏi cửa lớn rồi.

Ngay khi nghe thấy tiếng động, Bì Bì nhanh chóng chạy về ổ chó, cắp một sợi xích rồi vội vàng chạy đến trước mặt Lộc Khả, liên tục vẫy đuôi, trông vô cùng vui vẻ.

“Gâu... Gâu...” Giục Lộc Khả mau chóng đeo xích cho nó, nóng lòng muốn ra ngoài đi dạo.

Lộc Khả giả vờ nghe thấy tiếng động, đưa hai tay ra sờ nó, dọc theo cái đầu lông xù sờ đến tai rồi đến mũi và miệng, dọc theo miệng sờ đến sợi xích đang rủ xuống, rồi dọc theo sợi xích sờ đến chốt khóa, lại mò đến cái vòng dưới cổ chó, phân biệt vị trí cái chốt, loay hoay mất vài phút mới khóa được, rồi liền cầm đầu kia của sợi xích lên. Lại cầm lấy cây gậy dẫn đường vừa đặt trên bàn trà, chuẩn bị xong xuôi.

Bì Bì luôn ngoan ngoãn để Lộc Khả sờ mó, không hề có chút bồn chồn nào, đợi cô làm xong mọi việc thì dẫn cô đi về phía cửa.

Đến cửa, nó đứng thẳng người, đưa hai chân lên đặt vào tay nắm cửa, kéo xuống, cửa liền mở ra.

Con chó này thật sự ngoan ngoãn và thông minh đến mức không thể tin được. Lộc Khả thầm nghĩ.

Ổ khóa cửa chính của ngôi nhà là khóa điện tử, có thể mở bằng vân tay hoặc mật khẩu.

Bì Bì đợi Lộc Khả bước ra rồi đóng cửa lại mới tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu Lộc, đi đâu vậy cháu?”

Một giọng phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên từ phía sau, giọng nói hơi lớn và khàn khàn, còn mang theo sự nhiệt tình đặc trưng của các bà cô trong khu phố.

Lộc Khả dừng bước, hít thở một hơi, rồi từ từ quay người lại.

Một khuôn mặt to lớn đột ngột xuất hiện trước mắt, cách cô chỉ vài centimet. Chủ nhân của khuôn mặt đó nở nụ cười lộ tám chiếc răng, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô, không rời mắt.

Lộc Khả thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng của mình trong mắt người đối diện.

Cô nín thở, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Bì Bì hơi nghịch ngợm, cháu đưa nó xuống đi dạo một chút, nếu không sợ nó sẽ phá nhà mất."