Chương 39

Nghe vậy, Lương Tư Tư khẽ mỉm cười, cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Không sao đâu, đồng chí Vương Phương Phương, đừng bận tâm mấy người đầu óc không bình thường.

Chỉ là vài cái bánh thôi mà, đến đây, tôi mời cô ăn.”

Thấy cô gái kia vì bênh mình mà không ngại trả lại bánh, Lương Tư Tư cảm động thật sự.

Vừa hay... cũng đến lúc "trả đũa" hai ả mồm mép bên kia rồi.

Chưa đợi Vương Phương Phương phản ứng, Lương Tư Tư đã nhanh tay mở balô, lấy ra một bịch bánh quy hình thú.

Cô bốc một nắm to đưa cho Vương Phương Phương:

“Nè đồng chí Phương Phương, ăn hết rồi thì lấy tiếp nha!”

“...”

Nhìn nắm bánh quy to đùng trong tay, Vương Phương Phương thoáng sững người rồi ngại ngùng cúi đầu lí nhí:

“Cảm... cảm ơn đồng chí Lương Tư Tư nhưng... mình không ăn được nhiều vậy đâu.”

“Không sao đâu, cứ ăn thoải mái.”

Đám bánh này không phải lấy từ không gian siêu thị mà là thu từ trong phòng của Lương Khang Khang.

Phát xong bánh cho Vương Phương Phương, Lương Tư Tư còn cố ý nhướng mày cười lạnh với Triệu Thu Vân, rồi thản nhiên nhai rôm rốp chiếc bánh quy trong tay.

“!!!”

Triệu Thu Vân đang tức điên vì bị Vương Phương Phương “phản đòn”, lại bị Lương Tư Tư nói thẳng mặt là đầu óc có vấn đề.

Đã định bật lại thì... trơ mắt nhìn Lương Tư Tư móc ra cả bịch bánh quy từ balô!

Chết tiệt!

Con nhỏ xấu xí đó... nó cũng có bánh quy?

Nghĩ lại mấy câu mình vừa nói, mặt Triệu Thu Vân tím ngắt rồi trắng bệch, không biết xấu hổ giấu mặt vào đâu.

Cô ta muốn ném cả bịch bánh quy lên mặt Lương Tư Tư cho bõ tức nhưng cuối cùng chỉ thấy miếng bánh trong miệng chẳng còn ngon nổi nữa.

Lương Tư Tư vẫn nhai bánh, nhìn thấy Triệu Thu Vân tức đến mức nhét hai bịch bánh quy trở lại túi một cách cộc cằncô suýt nữa bật cười thành tiếng.

Ôi, cái bộ mặt bị chọc tức mà vẫn phải im miệng kia, thật khiến người ta yêu chết đi được!

Sau vụ đó, Triệu Thu Vân cuối cùng cũng biết điều, suốt chặng đường còn lại không mở miệng móc máy thêm câu nào với Lương Tư Tư nữa.

Tàu lửa chạy đường dài tuy mệt nhưng Lương Tư Tư có ăn có uống, lại có sách để đọc, nên cũng thấy tạm ổn.

Khi họ đến Hắc Long Giang, đã là 9 giờ sáng ngày thứ tư.

Mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế, ai nấy đều bơ phờ mệt rũ, nhất là mấy cô gái như Triệu Thu Vân.

Nhưng Lương Tư Tư thì kháccô có không gian siêu thị.

Trước khi xuống tàu, cô đã vào không gian đánh răng, rửa mặt, chải tóc gọn gàngtrông tinh tươm hơn người ta thấy rõ.

Cuối cùng cũng xuống tàu.

Ai nấy hít lấy hít để luồng không khí trong lành ngoài ga, rồi xách túi lớn túi nhỏ bắt đầu di chuyển.

Lương Tư Tư chỉ mang theo gói hành lý nhỏ, hai tay nhấc một cái là xong, nhẹ nhàng theo dòng người bước đi.

Còn Triệu Thu Vân phía sau thì khác.

Cô ta mang cả đống đồ theomột túi quân trang to tướng, hai túi xách tay nhồi đầy đến nỗi Triệu Tiểu Cúc cũng đành bó tay.

Nhìn thấy “mỹ nhân khốn khổ”, Dương Hồng Binh vội vàng chạy tới, mặt mày tươi rói:

“Đồng chí Thu Vân, nhiều hành lý vậy chắc cô không kham nổi rồi? Để tôi giúp cô một tay nhé?”

“Thật sao? Ấy chà, đồng chí Dương Hồng Binh, anh tốt bụng quá đi mất. Vậy tôi không khách sáo nhé!”

Triệu Thu Vân không ngờ Dương Hồng Binh lại tử tế như vậy trên tàu không những chủ động đổi chỗ ngồi, bây giờ còn xung phong đòi xách hành lý giúp cô.

Lòng cô dâng lên không ít thiện cảm, và cũng chẳng vòng vo khách khí làm gì.

Thế là cô thoải mái đưa luôn cái ba lô quân dụng nặng nhất trong tay cho anh, còn mình thì chỉ xách chiếc túi nhỏ, nhẹ nhàng ung dung bước đi trước.

Dương Hồng Binh nhìn cái ba lô khổng lồ mà cô đưa qua, suýt nữa trừng mắt trợn tròn, trong lòng thầm kêu khổ.

Vốn chỉ định ga-lăng một chút, giúp xách cái túi nhỏ thôi, ai dè đồng chí Thu Vân đây lại chẳng nể nang gì, dứt khoát tống luôn cục nợ nặng nhất cho anh!