Chương 37

Cô chợt nhớ lúc dọn phòng Lương Phương Phương, có lục được vài cuốn sách học phổ biến thời đó.

Ở cái thời đại chưa có điện thoại, đọc sách là cách gϊếŧ thời gian hợp lý nhất.

Nghĩ là làm, cô cúi đầu lục ba lô Giải Phóng trên vai (thực chất là dùng ý niệm từ không gian siêu thị), lấy ra một cuốn tên là Vây Thành, chuẩn bị mở ra đọc.

Cô bạn tên Vương Phương Phương ngồi cạnh là người khá rụt rè, giống như Lương Tư Tư, cũng chẳng tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi bên kia.

Thấy Lương Tư Tư bất ngờ lấy ra một quyển sách, ánh mắt cô bạn sáng lên, ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Đồng chí Lương Tư Tư, mình có thể đọc cùng với cậu không?”

Nghe tiếng hỏi dè dặt bên cạnh, Lương Tư Tư ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười:

“Dĩ nhiên là được.”

Vừa nghe được đồng ý, mắt Vương Phương Phương liền ánh lên niềm vui, vội dịch người sang bên trái, vẻ mặt đầy hào hứng nhìn cuốn sách trong tay Lương Tư Tư.

Thấy có người muốn đọc cùng, Lương Tư Tư cũng không khó chịu gì, lập tức mở sách, hai người cùng nhau xem.

Từ lúc mới lên tàu, vì Lương Tư Tư không nhường chỗ, lại còn nói mấy câu khiến mình tức điên, nên Triệu Thu Vân đã cố tình dẫn dắt mọi người cô lập cô.

Nhìn Lương Tư Tư bị “bơ đẹp”, lại ngồi lẻ loi trong góc, Triệu Thu Vân hả dạ vô cùng.

Nhưng giờ nhìn Lương Tư Tư lấy sách ra đọc, còn thu hút sự chú ý của mấy thanh niên khác, cô ta lập tức cảm thấy khó chịu. Không kiềm được, bật ra câu đầy mỉa mai:

“Hừ! Giả vờ thanh cao!”

Giọng không lớn nhưng đủ để Lương Tư Tư ngồi đối diện nghe thấy rõ mồn một.

Lương Tư Tư nhướn mày, vừa bình tĩnh lật trang sách, vừa nhìn cô ta, cười nhạt nói:

“Tôi đúng là giỏi giả vờ thật đấy. Sao? Cô cũng muốn học à?

Nếu muốn thì tôi có thể miễn cưỡng dạy cho một chút đấy.”

“Cô!”

Triệu Thu Vân tức đến nghẹn họng, ngực phập phồng vì giận.

Một bên, Triệu Tiểu Cúc người vẫn luôn đứng về phía Triệu Thu Vân thấy Lương Tư Tư ăn nói như thế thì lập tức trừng mắt, tỏ vẻ bất bình:

“Lương Tư Tư, cậu không được bắt nạt người khác. Chúng ta đều là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn, sao có thể nói chuyện kiểu đó chứ?”

“Bắt nạt người khác?”

Lương Tư Tư cười khẩy, liếc cô ta một cái:

“Cô thấy tôi bắt nạt ai?

À mà chắc đứng lâu rồi mỏi chân, muốn nhúc nhích cái mồm để thư giãn tí chứ gì?”

Nói xong, cô không buồn để ý đến hai người đó nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Triệu Tiểu Cúc tức đến mức mặt tím bầm, mắt lườm cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Thôi nào thôi nào, chúng ta đều là đồng chí cùng đi vùng kinh tế mới, nên hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Đừng cãi nhau nữa, bớt giận đi.”

Một chị trí thức lớn tuổi ngồi góc đối diện thấy không khí căng thẳng, liền lên tiếng hòa giải.

“Hừ!”

Triệu Thu Vân càng nhìn Lương Tư Tư càng tức.

Cô ta muốn mở miệng nói thêm mấy câu nhưng lại bị chị trí thức kia kéo tay áo ra hiệu đừng gây chuyện.

Triệu Thu Vân đành hậm hực hít một hơi, nuốt lời vào bụng.

Lương Tư Tư thấy cả hai người kia không lên tiếng nữa thì cũng yên tâm đọc tiếp.

Chẳng mấy chốc, cô đã bị cuốn vào thế giới của cuốn sách, tâm trí hoàn toàn rời khỏi cái khoang tàu ồn ào này.

Chuyện để nói thì cũng nói hết rồi, thời gian này dù là Triệu Thu Vân, hay nam thanh niên trí thức ngồi cạnh, hay chị trí thức lên tiếng can ngăn, đều bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Ngoài hai người vừa bị “phản dame”, mấy người còn lại bắt đầu liếc sang Lương Tư Tư và Vương Phương Phương đang đọc sách, có vẻ cũng muốn góp mặt. Nhưng vì ngồi lệch chỗ nên đành thôi, chỉ đợi khi Lương Tư Tư đọc xong thì xem có thể mượn đọc ké không.

Lương Tư Tư thì chẳng ngại gì việc người khác mượn sách.

Chỉ cần không phải hai người cô ghét cay ghét đắng là Triệu Thu Vân với Triệu Tiểu Cúc thì ai cũng được.