Chương 26

“Biết rồi, ông cứ yên tâm đi!”

...

Ăn sáng xong, Lương Phương Phương hí hửng đi theo sau bố, mặt mày hớn hở hướng về phía xưởng bánh bao báo danh.

Trước khi đi, cô ta còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn vào căn phòng nát mà Lương Tư Tư đang ở. Ánh mắt đầy ác ý và đắc ý.

Ha ha ha!

Lương Tư Tư ơi là Lương Tư Tư, cứ ngoan ngoãn thay tao cuốn gói xuống nông thôn đi nhé!

Nhà này vốn dĩ không cần loại tiện nhân như mày tồn tại đâu!

Không, phải nói là... chưa bao giờ cần mày!

Đúng lúc ngẩng đầu lên, Lương Tư Tư bắt gặp ánh mắt đắc ý kia, trong lòng cười lạnh:

Đồ ngu!

Cứ tưởng tôi thay cô xuống nông thôn thì mày sẽ bình yên vô sự à?

Cô quay mặt đi yên lặng chờ Vương Ngọc Lan tới “áp giải” mình đến báo danh.

Lúc này mới chỉ hơn bảy giờ, còn khá lâu mới đến giờ báo danh ở Phòng Quản lý thanh niên trí thức.

Vương Ngọc Lan chẳng buồn dọn dẹp gì trong bếp, cầm lấy chìa khóa khóa cửa phòng mình và chồng lại, rồi đứng giữa sân hét toáng vào phòng:

“Con ranh kia, vác đồ lên rồi cút theo tao đi báo danh nhanh!”

Lương Tư Tư liếc lạnh bà ta một cái, mím môi, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, vác lên vai hai gói đồ đã chuẩn bị sẵn, bước đi có phần nặng nhọc.

Vương Ngọc Lan thấy vậy, mặt đầy ghét bỏ, vội vàng thúc giục:

“Đi mau! Đừng có lề mề!”

Nói thì nói thế nhưng bà ta chẳng buồn giúp đỡ, cứ để mặc Lương Tư Tư lưng còng xuống vì hai cái bọc to, bước đi chậm chạp lết từng bước một.

Ra khỏi cửa lớn nhà họ Lương là một con hẻm nhỏ, hai gói đồ của Lương Tư Tư gần như chiếm hết lối đi.

Vương Ngọc Lan tính tình nóng nảy, nhìn con tiện nhân kia đi xiêu vẹo, chậm chạp mà bực mình không chịu được.

Bà ta đưa tay đẩy mạnh Lương Tư Tư một cái rồi chen lên phía trước:

“Đi cái kiểu gì vậy hả, nhanh chân lên cho tao!”

Nếu hẻm không hẹp thì Lương Tư Tư đã ngã sấp mặt rồi.

Nhìn bộ dạng lảo đảo, khổ sở kia, Vương Ngọc Lan thấy hả lòng hả dạ lắm.

Bà ta nhanh chân đi ra đầu hẻm, định quay đầu lại để tiếp tục canh con ranh đó.

Nhưng ngay khi bà ta vừa quay đi...

Lương Tư Tư đang vịn tường đứng vững ánh mắt đột nhiên sắc như dao.

Cơ hội đến rồi!

Chớp lấy khoảnh khắc Vương Ngọc Lan quay lưng, cô lập tức điều một chiếc chày cán bột to từ “trung tâm thương mại” trong không gian ra ngoài.

Mắt trừng căm phẫn nhìn theo bóng lưng kia, rồi không chần chừ một giây, dồn hết sức lực vung tay lên, chày gỗ nhắm thẳng sau đầu Vương Ngọc Lan mà nện mạnh xuống.

Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc. Vương Ngọc Lan chưa kịp phản ứng thì phía sau đầu đã đau nhói, cả người loạng choạng rồi ngã gục xuống bất tỉnh.

Thấy bà ta ngã gọn theo đúng kế hoạch, Lương Tư Tư tranh thủ lúc xung quanh không ai chú ý, lập tức thu lại chày gỗ, cúi người đỡ lấy Vương Ngọc Lan rồi biến mất vào không gian thương mại của mình.

Không gian đó cô vào được, tất nhiên đưa người khác vào cũng không phải chuyện khó.

Quả nhiên, sau khi lôi xác bất tỉnh vào, cô liền tiện tay quăng hai gói đồ xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Kế hoạch đánh ngất Vương Ngọc Lan là do cô đã cân nhắc kỹ càng lúc còn ngồi trong phòng.

Không làm vậy, cô không thể triển khai được "kế hoạch thanh tẩy".

Cảm thấy dễ chịu hơn, cô liền đá mấy cú vào cái thân thể nằm sõng soài dưới đất kia, coi như trả thù chuyện vừa rồi bị đẩy bị chửi.

Sau đó, từ siêu thị tầng hầm, cô lấy ra băng keo và dây thừng, bịt chặt miệng, trói gô tứ chi Vương Ngọc Lan như một cái kén, rồi ném vào căn kho nhỏ bên trong không gian để ngăn bà ta tỉnh lại mà phát hiện bí mật.

Xong xuôi, cô phủi tay, khẽ nhếch môi hài lòng, cầm chìa khóa lấy từ túi Vương Ngọc Lan, lặng lẽ rời khỏi không gian.

Lúc nãy ra khỏi nhà, vì Lương Khang Khang còn chưa dậy nên cửa lớn không bị khóa.