Chương 2

Hôm đó nàng tiện tay lật qua một trang, liền thấy có đoạn:

[Trọng Trường Dao điên cuồng hôn lên đôi môi của Tịch Mặc Thư…]

Nàng còn tưởng bản thân đột nhiên mắc chứng hoa mắt.

Lật thêm vài trang, lại càng thấy không ổn.

Trong quyển thoại bản không biết từ đâu xuất hiện này, vậy mà có cả tên nàng. Không chỉ có nàng, mà còn có cả Kiếm Các, Phật Hương, Cầm Phường, thậm chí cả vị đại sư huynh Túc Trì mà nàng chỉ nghe danh chưa từng gặp cũng xuất hiện trong đó.

Việc này có thể xếp ngang hàng với chuyện năm xưa nàng xuyên thai đến thế giới này, được coi là một trong hai đại kỳ sự đời nàng.

Vân Nhàn lật qua một lượt, cuối cùng cũng đọc đến đoạn kết cục của Kiếm Các trong quyển thoại bản ấy.

[Sau thời gian dài suy tàn, linh kiếm trấn phái bị người dùng mưu đoạt lấy, bản thân nàng thì hôn mê bất tỉnh, đại sư huynh tung tích không rõ. Kiếm Các bao đời ẩn thế, không tranh không đấu, lại bị kẻ lạ dùng vũ lực phá vỡ đại trận hộ tông, chưởng môn cùng đạo lữ đồng quy vu tận. Thế hệ trẻ nhất được bảo hộ tạm thời thoát thân, nhưng từ đó lưu lạc chân trời góc bể, không nơi dung thân.]

Rõ ràng chỉ là vài hàng chữ mỏng manh, vậy mà tim Vân Nhàn lại nhói lên. Một loại trực giác mách bảo nàng rằng chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Nàng mang quyển sách vào mật thất, đọc liền mười lăm ngày, chuyên tâm khắc khổ, cần mẫn không nghỉ, đến khi xem xong chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét.

“CÓ–PHẢI–ĐẦU–ÓC–CÓ–VẤN–ĐỀ–KHÔNG?”

Toàn bộ thoại bản lấy Tịch Mặc Thư làm trung tâm, gần cả ngàn trang, đều là chuyện tình si mê giữa nàng và Trọng Trường Dao. Nàng là thánh nữ duy nhất của Ma giáo trong trăm năm, lúc hạ sơn du lịch thì tình cờ gặp được Trọng Trường Dao, là trụ cột chính đạo. Thiếu nữ vừa gặp đã yêu, từ đó sa vào lưới tình không cách nào dứt ra. Thế nhưng chính tà khác biệt, dù đôi bên tình sâu ý đậm, vẫn phải khổ vì thân phận chia lìa… Quỷ mới tin được!

Ngay từ một phần năm đoạn đầu truyện, Vân Nhàn đã bắt đầu cảnh giác vì số lượng nữ phụ xuất hiện nhiều một cách quá đáng. Quả nhiên chẳng bao lâu, thân đồng tử quý giá của Trọng Trường Dao đã bị một vị tỷ tỷ mê hoặc hiến thân.

Hắn nói:

"Ta cũng không muốn đâu."

Lần thứ hai, hắn lại dâng cho một nữ thích khách lúc đang làm nhiệm vụ.

Hắn nói:

"Ta bị ép buộc."

Có một thì có hai, có hai thì có ba, con cháu sinh sôi, không ngừng không nghỉ…

Vân Nhàn giữa một rừng lời văn như “hôn lên đôi môi nàng”, “xé rách y phục nàng”, vất vả lần theo mạch truyện, cuối cùng cũng phát hiện nam nữ chính căn bản không sống cùng một thời không. Trọng Trường Dao thân là người chính đạo, ngủ với người ta như nước chảy qua cầu, mỗi ngày đều phải xin nghỉ phép cho “gà”. Còn Tịch Mặc Thư thì bị người mắng là yêu nữ chỉ vì mặc phong phanh một chút, vậy mà từ đầu đến cuối giữ thân như ngọc, bị ngược thân ngược tâm, khổ không ai bằng, không tiền, không quyền, không thân phận, vẫn cứ một lòng một dạ chọn Trọng Trường Dao.