Chương 17: Ghen, Tình Cảm Lệch Lạc

Gần đây, trong phủ Thừa vương, có một người bỗng được nhắc đến nhiều hơn – Tiểu Tống, thư đồng theo hầu bên Cảnh Thời từ khi y còn là hoàng tử chưa được sủng ái.

Hắn không có gì đặc biệt – xuất thân thấp, tính tình ôn hòa, nói năng lễ phép. Nhưng điều khiến người khác chú ý chính là sự thân thuộc mà Cảnh Thời dành cho hắn. Một cái liếc mắt, một câu hỏi han, thậm chí có lúc y tự tay rót trà cho hắn trong thư phòng.

Thương Duệ không nói gì – nhưng ánh mắt hắn dần tối lại.

Lúc đầu, hắn nghĩ đó chỉ là sự gần gũi của người từng cùng trải qua những năm tháng không được xem trọng. Nhưng càng nhìn, càng nhận ra trong đôi mắt Cảnh Thời khi nhìn Tiểu Tống, có sự dịu dàng mà hắn chưa từng thấy khi y nhìn mình.

Không phải say mê... Chỉ là một mảnh mềm trong tâm.

Mà chính điều ấy mới khiến hắn khó chịu nhất.

Thương Duệ bắt đầu cho người theo dõi. Hắn phát hiện – mỗi sáng sớm, Tiểu Tống là người mang áo khoác đến tẩm điện. Mỗi đêm khuya, người cuối cùng thổi tắt đèn trong thư phòng cũng là hắn ta.

Chuyện ấy vốn chẳng có gì – nhưng khi cảm xúc đã lệch hướng, mọi chi tiết đều trở thành lưỡi dao cào vào lòng.

Một đêm, hắn đứng trên hành lang, từ xa thấy bóng Cảnh Thời và Tiểu Tống cùng bước ra từ thư phòng, y đưa tay khẽ chỉnh cổ áo cho thư đồng, miệng nói nhỏ điều gì đó khiến người kia bật cười.

Tiếng cười ấy vọng tới tai hắn, mỏng như tơ nhưng cào rách đáy tim.

Hắn không bước ra. Chỉ quay đầu đi, đôi mắt lạnh băng.

Ba ngày sau, một lệnh điều động âm thầm được ban ra từ Bộ Binh.

Nội dung: “Thư đồng Tiểu Tống – do có thời gian theo hầu Thừa vương, hiểu rõ tác phong làm việc – nay được điều động ra biên cương hỗ trợ thống lĩnh doanh trại phía Tây.”

Một lý do hoàn hảo. Không ai nghi ngờ. Cũng không ai dám từ chối.

Tiểu Tống hoang mang, không hiểu vì sao mình lại bị đẩy ra chiến trường – nơi quanh năm gió cát, đầy nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ là người hầu nhỏ, không có quyền hỏi han, càng không dám kháng mệnh.

Ngày rời phủ, hắn đứng thật lâu bên hành lang dẫn vào nội điện, mong được gặp Cảnh Thời lần cuối.

Nhưng hôm đó, Thừa vương đang bận tiếp kiến đại thần.

Tiểu Tống đành im lặng rời đi, đôi mắt vẫn cố ngoái lại một lần, hy vọng thấy được bóng người kia. Chỉ tiếc, bóng người ấy không xuất hiện.

Chỉ có một kẻ đứng sau rèm, lạnh lùng nhìn theo, ánh mắt không gợn sóng.

Vài ngày sau, Cảnh Thời thoáng nhận ra sự vắng mặt.

“Tiểu Tống đâu?” Y hỏi, tiện tay lật bản tấu.

Người hầu bên cạnh cúi đầu đáp: “Thưa điện hạ, thư đồng được điều đến doanh trại phía Tây rồi ạ.”

Cảnh Thời thoáng khựng lại: “Ai phê chuẩn?”

“Là lệnh điều động từ Bộ Binh, có dấu đỏ đầy đủ. Dưới danh nghĩa hỗ trợ hậu cần...”

Y không nói thêm gì. Chỉ lặng im trong chốc lát rồi gật đầu, tiếp tục xem tấu chương.

Từ đó, trong phủ vắng tiếng cười nhẹ mỗi sáng, cũng chẳng còn ai đặt chén trà vừa đúng độ nóng y thích.

Y chỉ cảm thấy, dạo này hình như… yên tĩnh quá mức.

Thương Duệ không nhắc gì.

Mỗi ngày hắn vẫn ra vào phủ như thường, vẫn thảo luận chiến lược, vẫn đưa ra ý kiến sắc bén khiến Cảnh Thời phải trầm trồ.

Chỉ khác là, trong lòng hắn, một ngọn lửa ngấm ngầm cháy rực.

Hắn không muốn chia sẻ ánh mắt của Cảnh Thời cho bất kỳ ai. Không muốn có ai khác làm y mỉm cười.

Không cần y yêu hắn – chỉ cần y không yêu người khác. Không cần y chọn hắn – chỉ cần y đừng nhìn người khác.

Hắn ngồi trong thư phòng, ánh mắt vô cảm nhìn chiếc ghế thư đồng trống trơn cạnh cửa sổ.

Một cơn gió nhẹ lùa vào, làm rung tấm rèm mỏng.

Thương Duệ chậm rãi khép cuốn sách trong tay, đôi mắt sâu không thấy đáy.

“Chỉ cần người không nhìn ai khác… Đôi mắt người đẹp như vậy, chỉ có thể nhìn ta mà thôi.”