Trong triều, lời đồn giống như nước ngầm không thấy nguồn, không rõ chảy từ đâu, nhưng một khi đã lan ra, thì khó có thể thu lại.
Sau vụ hoàng tử thứ tư bị phế, cái tên Thương Duệ càng trở nên nổi bật. Trẻ tuổi, lập công, được tiên hoàng tin tưởng, lại thường xuyên ra vào phủ Cảnh Thời – tất cả khiến hắn trở thành tâm điểm.
Chẳng ai dám nói công khai, nhưng những ánh mắt khi hắn bước qua thì lại đầy ẩn ý.
Một ngày nọ, khi đang rảo bước trong hành lang đá xanh của Tuyên Đức điện, Thương Duệ tình cờ nghe được một đoạn đối thoại.
“…Thương tướng quân mới mười chín, mà đã thân thiết đến mức Cảnh điện hạ để hắn tham dự chuyện phủ sự. Nếu không phải tin cậy quá mức thì cũng là…”
“Mối quan hệ ấy… ngươi không thấy kỳ lạ à?”
Hai vị quan trung niên, dáng người phong túc, đang đứng dưới mái hiên. Giọng nói tuy nhỏ, nhưng chẳng khác nào dao khứa vào màng tai hắn.
Thương Duệ dừng chân, ánh mắt khẽ nheo lại. Hắn không lên tiếng, cũng không lùi bước. Chỉ lặng lẽ quay đi, giày đạp trên nền gạch lạnh lẽo.
Không bao lâu sau, lời đồn như có cánh, lặng lẽ lan rộng khắp hậu cung và triều đình.
“Hoàng tử quá mức tín nhiệm một võ tướng.”
“Thương Duệ… không phải chỉ là kẻ tham quyền sao?”
Ngay cả tiên hoàng, dù chưa tỏ rõ thái độ cũng bắt đầu nhíu mày suy nghĩ mỗi khi nhắc đến hai người.
Tiêu Cảnh Thời không thể không hay biết.
Một đêm nọ, sau buổi thiết triều, y ngồi trong thư phòng, nhìn tấu chương trước mặt mà không đọc nổi một chữ. Trà nguội trong chén, ánh đèn lay động, bóng y in lên tấm bình phong mỏng.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
“Thần, Thương Duệ, cầu kiến.”
Y im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi đáp: “Không tiện. Bảo hắn mai quay lại.”
Kể từ hôm đó, những buổi trò chuyện riêng giữa hai người thưa dần.
Thương Duệ vẫn được gọi vào cung nhưng luôn là vì việc quân. Cảnh Thời luôn giữ khoảng cách đúng mực, không để lại sơ hở.
Hắn hiểu... Hắn cũng rất giỏi nhìn người – giỏi đến mức chỉ cần một ánh mắt lạnh hơn thường ngày, một câu nói bỏ bớt phần thân mật, cũng đủ để hắn biết: y đang đề phòng.
Cảnh Thời không còn là thiếu niên trước kia, dễ bị dẫn dắt bởi một ánh mắt chân thành. Y đã lớn, đã là người đủ năng lực trở thành kẻ dẫn đầu thiên hạ. Và kẻ như thế… sẽ không thể dễ dàng tin bất kỳ ai.
Thương Duệ không giận. Chỉ là trong lòng như có một con sói vừa bị xích cổ, gào lên không tiếng.
Hắn muốn đập vỡ mọi lời đồn, muốn kéo y trở lại gần, muốn ép y thừa nhận rằng sự phòng bị đó là một sự xúc phạm.
Nhưng hắn không làm.
Hắn chỉ lùi lại nửa bước, không hơn. Tỏ vẻ hiểu chuyện, kính cẩn, luôn giữ mực thước. Ai hỏi cũng chỉ đáp: “Thần chỉ phụng mệnh, không dám vượt lễ.”
Hắn không ép y tin... Chỉ lặng lẽ chờ.
Giống như năm mười lăm tuổi bò về từ tuyết trắng, hắn hiểu: có những thứ không thể giành lấy bằng cảm xúc bốc đồng. Mà phải cắn răng, kiên nhẫn như thú hoang rình mồi đợi đến lúc thích hợp, mới có thể vồ lấy không buông.
Một đêm đầu xuân, mưa phùn bay lất phất. Thương Duệ đứng ngoài phủ Cảnh Thời, không được vào. Hắn không buồn xin thêm lần nữa.
Chỉ đứng đó rất lâu. Đến khi hộ vệ phủ đi qua, khẽ hỏi: “Tướng quân chưa về?”
Hắn mới quay đầu, nhẹ giọng: “Ta sợ làm phiền. Về thôi.”
Không ai thấy trong tay áo hắn một tờ giấy cũ đã bị vò nát, bên trên chỉ có hai chữ: “Bình an.”